Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ song thất lục bát. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ song thất lục bát. Hiển thị tất cả bài đăng

8 tháng 10, 2010

Tiếng Tơ Lòng

Tiếng Tơ Lòng

Dây duyên nợ gỡ hoài chẳng thoát
Đường tình như sa mạc dẫm chân
Càng đi càng lấm bụi trần
Lún sâu ảo ảnh, nhích gần hư vô

Khi nhớ ngủ, mộng mơ trở giấc
Vọng đêm sương tiếng nấc lạc loài
Lòng ta hay khúc đàn ai
Mà thanh réo rắt, u hoài thế ru ?

Ngủ đi hỡi gió thu xào xạc
Nguyệt quang kia đã khuất chân trời
Níu chi dăm mảnh sầu rơi
Ủ say khát vọng trong đời có nhau

Thiên mệnh đã từ lâu vạch lối
Số phần ta thế giới chẳng cùng
Còn chăng là nụ cảm thông
Nở nhành tri kỷ đáy lòng chắt chiu ..

Việt Đường
(07/07/2005)

Nghiệp Chướng Đời Nhau

Nghiệp Chướng Đời Nhau

Thiền đâu dễ, tịnh lòng đâu dễ
Bởi ta em cũng chỉ như nhau
Cõi tình trăn trở nỗi sầu
Khát khao xây mộng dạt dào lứa đôi

Vòng duyên nợ cả đời luẩn quẩn
Kết dây oan sợi ngắn sợi dài
Quấn ta vào chuỗi u hoài
Vấn vương, vương vấn đêm ngày nào nguôi

Tình cứ thế chơi vơi năm tháng
Nhủ lòng quên, dạ chẳng thể quên
Trong mơ thấy bóng hình em
Hiện về thấp thoáng trang huyền thoại anh

Đêm tháng Sáu chảy xanh niềm nhớ
Hồn loanh quanh giấc ngủ hao gầy
Có nhau làm bạn kiếp này
Càng sâu nghiệp chướng, càng dầy trái ngang

Việt Đường
(16/06/2005)

4 tháng 10, 2010

Lời Tiễn Biệt

Lời Tiễn Biệt
(Viết cho người thân vừa ra đi hôm nay, 16/03/2005, 2 giờ 30 sáng, Việt Nam)

Người vừa trút nhẹ hơi thở cuối
Không kịp lời trăn trối, chia tay
Hung tin nhận được sáng nay
Nghe lòng giá buốt, quắt quay nỗi buồn

Người giã biệt quê hương thống khổ
Bảy mươi năm sóng gió, gian nan
Cuốn theo vận nước thăng trầm
Chiến chinh, đói khát, tử sanh bao lần

Người nằm xuống bên đàn con cháu
Đứa mồ sâu giọt máu còn tươi
Đứa lưu vong nửa cuộc đời
Đứa quê nhà sống kiếp người trần ai

Người nằm đó, hình hài hốc hác
Như cơ đồ tan tác Việt Nam
Từ ngày chính thể vô thần
Núi sông gieo rắc lầm than, đọa đày

Thương lũ cháu thơ ngây, tội nghiệp
Mất đi người thân thiết đỡ đầu
Mai đời lắm cuộc bể dâu
Lấy ai chia sớt đớn đau, nhọc nhằn ?

Thương anh chị, họ hàng chua xót
Đầu khăn tang, lệ ướt vành môi
Và em, vạn dặm phương trời
Chốn xa không kịp nói lời từ ly

Thương mảnh đất trường kỳ đói kém
Những con đường, ngõ hẻm tối tăm
Đêm nghe ếch nhái bên đàng
Trỗi cung ai oán, trầm luân đời thường

Lời phúng điếu tiếc thương xin gửi
Đến hồn Người, linh cửu phương xa
Chúc Người yên nghỉ an hoà
Cõi Hằng siêu tịnh, chói loà Phật quang

Việt Đường
(16/03/2005)

2 tháng 10, 2010

Tình Khúc Mừng Xuân


Tình Khúc Mừng Xuân

Anh ao ước trở thành nhạc sĩ
Bên nhà thơ hoa mỹ là em
Lời thơ, tiếng nhạc giao duyên
Quyện nhau say đắm như tình chúng ta

Anh đem hết tài hoa mình có
Kết vào thơ rực rỡ dáng em
Thành ngàn ca khúc êm đềm
Ru đời ngây ngất, ru tình chứa chan

Từ thơ nhạc mình mang hạnh phúc
Hiến dâng người những phút lãng quên
Xua bao cay đắng, ưu phiền
Xoá đi những nỗi truân chuyên, nhọc nhằn

Tết đến với mai vàng, pháo đỏ
Mai trong em, pháo ở lòng anh
Cùng nhau hai đứa chúng mình
Hoà lên nhạc khúc ân tình đón Xuân

Việt Đường
(24/01/2005)

Chị Tôi

Chị Tôi

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Một cuộc đời xấu số không may
Sanh con mới được ba ngày
Thì chồng gặp nạn chết ngay ngoài đường

Chồng của chị thuộc giòng họ Hứa
Người gốc Hoa, quen thuở học sinh
Anh thương chị rất chân thành
Tháng năm ấp ủ mối tình đơn phương

Vì gia cảnh em đông, nhỏ dại
Nên chị tôi khất mãi chưa ưng
Mãi khi gần tuổi tứ tuần
Chị tôi mới chịu dấn thân lấy chồng

Thương đời chị não nùng, cơ cực
Ngày chị sanh, anh Đức phục bên
Chăm nom, săn sóc sáng đêm
Ba ngày cơm cháo, thuốc men ân cần

Chợt cảm thấy tâm thần mệt mỏi
Anh ngỏ lời rời khỏi phòng sanh
Xuống đường bát phố vòng quanh
Dạo chơi dăm phút thật nhanh rồi về

Nhưng mệnh số, ôi thê thảm quá !
Vừa xuống đường anh đã không may
Chiếc xe trờ đến như bay
Quật anh bật ngửa sóng soài chết tươi

Vì không muốn chị tôi buồn khổ
Bên con thơ mới có ba ngày
Gia đình giấu chẳng cho hay
Lặng thinh chôn cất thi hài của anh

Có đôi bận chị sinh nghi hỏi
Cha mẹ tôi buộc nói dối là
Anh đi công tác phương xa
Tận ngoài Hà Nội, vắng nhà ít hôm

Thời thuở ấy, điện phôn mắc mỏ
Nhà bán buôn, giàu có mới dùng
Chị tôi vốn lại tin chồng
Dẫu vô tin tức vẫn không nói gì

Muốn cho chị quên đi anh Đức
Mẹ cha tôi thường trực đến thăm
Lũ em, chòm xóm cũng năng
Ghé vào han hỏi, ân cần giúp tay

Rồi cũng đến cái ngày bi thảm
Ngày ăn mừng đầy tháng cháu tôi (1)
Gia đình hai họ sụt sùi
Tỏ bày sự thật ngậm ngùi, thương đau

Chị tôi nén lệ trào khoé mắt
Trước hung tin bi đát, phũ phàng
Bề ngoài giữ vẻ bàng quan
Mà trong se thắt ngút ngàn nỗi đau

Thương đời chị lao đao, lận đận
Sống hẩm hiu ngày tháng mông lung
Cắt may cật lực đêm ròng
Nuôi con, nuôi mẹ cha chồng già nua

...
Ngày về nước, trời mưa lất phất
Sau nhiều năm xa cách gia đình (2)
Thoảng nhìn vóc chị gầy xanh
Nghe bao thương cảm vây quanh dạt dào

Giáng Sinh đến, nhìn sao lấp lánh
Giữa khung trời giá lạnh đêm Đông
Gom bao yêu mến trong lòng
Viết về tặng chị kính dâng làm quà

Việt Đường
(Giáng Sinh 24/12/2004)

(1) Sau này, khi thằng bé đã lớn khôn, theo lời kể thì chị em trong gia đình tôi thỉnh thoảng gọi đùa cháu là "Con ma nhà họ Hứa", biệt danh trích từ tên của một cuốn phim nổi tiếng trước thời 1975 của đạo diễn Lê Hoàng Hoa

(2) 1982 (vượt biên) -1999 (trở về VN lần đầu tiên)


CHỊ TÔI
Cảm xúc bài thơ CHỊ TÔI của nhà thơ Việt Đường

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Sớm lìa trần bạc mệnh không may
Sanh con mới được hai ngày
Người chồng tác tệ gái trai ngoài đường

Chồng của chị thuộc phường đểu cáng
Người miền Nam dạ bạc như vôi
Ngày xưa anh chị thành đôi
Lúc anh làm lính nổi trôi mọi miền

Chút tình cảm nối liền duyên nợ
Lên xe hoa làm vợ họ Trần
Chị tôi bạc số vô phần
Ba lần sinh nở một thân một mình

Chồng của chị bẩm sinh rất tệ
Cứ tối ngày lê lết rượu chè
Lại thêm cái tật cà kê
Vợ nhà xinh đẹp lại mê vợ người

Chị tần tảo bán buôn cơ cực
Ðôi tay đầy sinh lực nuôi con
Tưởng đâu mệnh số vuông tròn
Lần sanh thứ bốn vì chồng mạng vong

Ðêm thao thức chờ chồng mòn mỏi
Sau hè nhà heo đói kêu vang
Chồng về trời đã sáng băng
Cằn nhằn vài tiếng chồng văng tục liền

Chị té sấp trên miền đất lạnh
Sanh hai hôm trong cảnh cô đơn
Thương con chị nén tủi hờn
Những mong qua khỏi những cơn đói lòng

Con nhỏ dại chẳng mong giúp mẹ
Chồng bê tha theo kẻ dâm loàn
Ðói lòng tức giận đa đoan
Chị tôi hồn xuống suối vàng bơ vơ

Bỏ con dại mới vừa tuần tuổi
Sau năm hôm nuối chút hơi tàn
Chị đi chẳng tiếng thở than
Miên man trong chốn bình an kiếp người

Khi xác chị nằm yên lòng đất
Cha mẹ tôi chồng chất não phiền
Ba hôm hồn đã nào yên
Chồng chị xin phép tục huyền một khi

Ngay tối đó đem bà Chín Kỷ
Chuyện mây mưa chẳng nể hồn linh
Chị tôi hiện bất thình lình
Bẻ tay dâm phụ đoạn tình dâm phu…

Thơ của anh bài thơ con chữ
Thơ của tôi nghẹn ứ tim gan
Chị tôi một kiếp phũ phàng
Chị anh vẫn mãi đoan trang với đời

Tôi xúc cảm bài thơ anh viết
Tặng chị anh gối chiếc phòng không
Nhưng vui vì có người chồng
Trọn ân trọn nghĩa dẫu không trọn đời

Bài thơ tôi chẳng nên lời
Chị tôi đâu nữa… lệ rơi dầm dề !!!

NGỌC AN (tặng nhà thơ Việt Đường Paris)

24 tháng 12, 2004

Chị Tôi

Chị Tôi

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Một cuộc đời xấu số không may
Sanh con mới được ba ngày
Thì chồng gặp nạn chết ngay ngoài đường

Chồng của chị mang giòng họ Hứa
Người gốc Hoa, quen thuở học sinh
Anh thương chị rất chân thành
Tháng năm ấp ủ mối tình đơn phương

Vì gia cảnh em đông, nhỏ dại
Nên chị tôi khất mãi chưa ưng
Mãi khi gần tuổi tứ tuần
Chị tôi mới chịu dấn thân lấy chồng

Thương đời chị não nùng, cơ cực
Ngày chị sanh, anh Đức phục bên
Chăm nom, săn sóc sáng đêm
Ba ngày cơm cháo, thuốc men ân cần

Chợt cảm thấy tâm thần mệt mỏi
Anh ngỏ lời rời khỏi phòng sanh
Xuống đường bát phố vòng quanh
Dạo chơi dăm phút thật nhanh rồi về

Nhưng mệnh số, ôi thê thảm quá
Vừa xuống đường anh đã không may
Chiếc xe trờ đến như bay
Quật anh bật ngửa, sóng soài chết tươi

Vì không muốn chị tôi buồn khổ
Bên con thơ mới có ba ngày
Gia đình giấu chẳng cho hay
Lặng thinh chôn cất thi hài của anh

Có đôi bận chị sinh nghi hỏi
Cha mẹ tôi buộc nói dối là
Anh đi công tác phương xa
Tận ngoài Hà Nội, vắng nhà ít hôm

Thời thuở ấy, điện phôn mắc mỏ
Nhà bán buôn, giàu có mới dùng
Chị tôi vốn lại tin chồng
Dẫu vô tin tức vẫn không nói gì

Muốn cho chị quên đi anh Đức
Mẹ cha tôi thường trực đến thăm
Lũ em, chòm xóm cũng năng
Ghé vào han hỏi, ân cần giúp tay

Rồi cũng đến cái ngày bi thảm
Ngày ăn mừng đầy tháng cháu tôi (1)
Gia đình hai họ sụt sùi
Tỏ bày sự thật ngậm ngùi, thương đau

Chị tôi nén lệ trào khoé mắt
Trước hung tin bi đát, phũ phàng
Bề ngoài giữ vẻ bàng quan
Mà trong se thắt ngút ngàn nỗi đau

Thương đời chị lao đao, lận đận
Sống hẩm hiu ngày tháng mông lung
Cắt may cật lực đêm ròng
Nuôi con, nuôi mẹ cha chồng già nua

...
Ngày về nước, trời mưa lất phất
Sau nhiều năm xa cách gia đình (2)
Thoảng nhìn vóc chị gầy xanh
Nghe bao thương cảm vây quanh dạt dào

Giáng Sinh đến, nhìn sao lấp lánh
Giữa khung trời giá lạnh đêm Đông
Gom bao yêu mến trong lòng
Viết về tặng chị kính dâng làm quà

Việt Đường
(Giáng Sinh 24/12/2004)

(1) Sau này, khi thằng bé đã lớn khôn, chị em trong nhà của tôi thỉnh thoảng gọi đùa cháu dưới cái biệt danh trích từ tên của một cuốn phim nổi tiếng trước thời 1975 của đạo diễn Lê Hoàng Hoa, "Con ma nhà họ Hứa"...
(2) 1982-1999 : chuyến về nước đầu tiên sau 17 năm xa cách gia đình

CHỊ TÔI
Cảm xúc bài thơ CHỊ TÔI của nhà thơ Việt Đường

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Sớm lìa trần bạc mệnh không may
Sanh con mới được 2 ngày
Người chồng tác tệ gái trai ngoài đường

Chồng của chị thuộc phường đểu cáng
Người miền Nam dạ bạc như vôi
Ngày xưa anh chị thành đôi
Lúc anh làm lính nổi trôi mọi miền

Chút tình cảm nối liền duyên nợ
Lên xe hoa làm vợ họ Trần
Chị tôi bạc số vô phần
Ba lần sinh nở một thân một mình

Chồng của chị bẩm sinh rất tệ
Cứ tối ngày lê lết rượu chè
Lại thêm cái tật cà kê
Vợ nhà xinh đẹp lại mê vợ người

Chị tần tảo bán buôn cơ cực
Ðôi tay đầy sinh lực nuôi con
Tưởng đâu mệnh số vuông tròn
Lần sanh thứ bốn vì chồng mạng vong

Ðêm thao thức chờ chồng mòn mỏi
Sau hè nhà heo đói kêu vang
Chồng về trời đã sáng băng
Cằn nhằn vài tiếng chồng văng tục liền

Chị té sấp trên miền đất lạnh
Sanh hai hôm trong cảnh cô đơn
Thương con chị nén tủi hờn
Những mong qua khỏi những cơn đói lòng

Con nhỏ dại chẳng mong giúp mẹ
Chồng bê tha theo kẻ dâm loàn
Ðói lòng tức giận đa đoan
Chị tôi hồn xuống suối vàng bơ vơ

Bỏ con dại mới vừa tuần tuổi
Sau năm hôm nuối chút hơi tàn
Chị đi chẳng tiếng thở than
Miên man trong chốn bình an kiếp người

Khi xác chị nằm yên lòng đất
Cha mẹ tôi chồng chất não phiền
Ba hôm hồn đã nào yên
Chồng chị xin phép tục huyền một khi

Ngay tối đó đem bà Chín Kỷ
Chuyện mây mưa chẳng nể hồn linh
Chị tôi hiện bất thình lình
Bẻ tay dâm phụ đoạn tình dâm phu…

Thơ của anh bài thơ con chữ
Thơ của tôi nghẹn ứ tim gan
Chị tôi một kiếp phũ phàng
Chị anh vẫn mãi đoan trang với đời

Tôi xúc cảm bài thơ anh viết
Tặng chị anh gối chiếc phòng không
Nhưng vui vì có người chồng
Trọn ân trọn nghĩa dẫu không trọn đời

Bài thơ tôi chẳng nên lời
Chị tôi đâu nữa… lệ rơi dầm dề !!!

NGỌC AN (tặng nhà thơ Việt Đường Paris)