Xướng Họa


Xuân Mộng Thường

Đêm dỗ hồn lay giấc mộng thường
Để mùa xuân đến với yêu thương
Mai vàng rộ nở muôn thôn xóm
Pháo đỏ rền vang khắp phố phường
Hết cảnh người già khuya ngủ bụi
Thôi ngày em trẻ tối nằm đường
Toàn dân nước Việt vui an lạc
Hái lộc đầu năm chúc Cố Hương

NhưLy

Xuân Chúc Quê Hương
(hoạ ngược vận)

Năm về chúc phúc gửi quê hương
Ngăn cách nghìn sông vạn nẻo đường
Đón Tết hân hoan cùng ấp xã
Mừng Xuân rộn rịp khắp thôn phường
Mai bày liễn khắc giăng tao nhã
Pháo kết đèn lồng trải dễ thương
Trút bỏ sầu lo trong cuộc sống
Mươi hôm lạc thú hưởng vô thường

Việt Đường
(05/02/2007)

BẬN LÒNG

Vó ngựa qua song thoáng cái vèo,
CHÓ dần đi khuất, sắp sang HEO.
Quãng đời lưu lạc còn chưa dứt,
Bao chuyện vui buồn lại tới theo.
Tình với quê hương như mãi vướng,
Nợ cùng sông núi thấy luôn đeo.
Vẫn hay thế sự đen rồi trắng,
Sao bận lòng chỉ thật chán phèo !

Montréal, 18 Jan 2007
Tuệ Quang Tôn-thất

Nỗi Sầu Vương Tóc Bạc

Thoi đưa năm tháng thoáng bay vèo
Năm Chó chưa qua đã đến Heo
Chân trẻ hồn nhiên đi tới trước
Vai già trầm mặc đứng trông theo
Chiều tàn nợ nước chưa lơi gánh
Bóng xế ơn đời vẫn nặng đeo
Hoài bão còn kia đời đoạn cuối
Cháo xưa phổi hết chỉ còn phèo!

TừĐàThành
(01/18/07)

QUAY LỢN CÚNG NĂM HEO

Năm Chó thoáng mau, sắp hết vèo
Sắm sanh, quay lợn cúng năm Heo
Mong rằng chuyện rủi đừng ôm lấy
Ước được việc hên phải gánh theo
Chúc thảy bá gia, phiền hết bám
Chúc luôn muôn hộ, muộn đừng đeo
Nâng ly, cầm đũa tôi xin gắp
Khoái nhất bạn ôi khúc ruột phèo !

Đông Thiên Triết

Vui Chi Heo ?

Tết nhất vui chăng một thoáng vèo !
Chi mô tốt đẹp tướng tinh Heo ?
Giả như quần chúng thanh bình hưởng
Hay nếu quê hương tiến bộ theo
Ngược lại chuyên quyền còn chặt bám
Và rồi độc đảng vẫn ham đeo
Xuân về, tết đến mà như rứa
Muốn ngủ cho qua đọc Chí Phèo.

Từ Thanh Hà, 19-Jan-07

Họa tếu mà chơi viết tếu chơi
Tháng cùng năm tận cứ vui chơi
Có ai hỏi tớ sao tươi thế ?
Tớ sẽ xin thưa : "Tớ chịu chơi"

KIẾM KHÚC PHÈO

Xướng tới, họa lui thoáng vụt vèo
Cùng nhau đấu láo truyện năm Heo
Sư lo luân lạc không sao dứt
Quỷ sợ buồn rầu cứ mãi theo
Dzịt Đẹt kêu ca tình sẽ bám
Thiên Nhì ngài ngại nghĩa còn đeo
Cụ Văn tìm rủ Duy Tâm gấp
Bắt lợn giết mau kiếm khúc phèo

Hi Hi
Quỷ mà

Nhắc Mà Chi

Xuân qua xuân lại nối vèo vèo
Mới CHÓ mai nầy lại tới HEO !
TUẤT tận tình quê sầu mãi bám,
HỢI về nỗi nước nhọc hoài theo
Vẫn nghe xiềng xích non sông giẫy
Còn thấy gông cùm núi thác đeo
Tết đón xứ người rầu muốn chết
Nhắc thêm đứt ruột, nẫu gan phèo !

Việt Đường
(20/01/2007)

Dại Khờ

Có lẽ là tôi quá dại khờ !
Tình câm giấu kín khiến ngu ngơ
Mưa rơi nốt vỡ sầu cung nhạc
Nắng rũ âm chùng lụy phím tơ
Mắt trũng đong đầy dòng lạc lõng
Tay gầy chất chứa nỗi bơ vơ
Nên đêm nở ngát tương tư nụ
Chẳng hẹn mà sao cứ đợi chờ ?

Như Ly
30-10-2006

Tình Lụy

Tình lụy ngày đêm luống dạ khờ
Ôm niềm khắc khoải khó làm ngơ
Mơ uyên kết thúy tròn kim cải
Ước phụng vầy loan vẹn tóc tơ
Tháng hóng nhìn sang nghe quạnh quẽ
Năm thương nhớ đến cảm chơ vơ
Thơ như nước cuộn dòng lên xuống
Vỗ mãi triền miên vạn sóng chờ

Việt Đường
(31/10/2006)

Di Tích - Danh Thắng (03) 

Bài 03 : THÁC BẢN GIỐC 

Sát vai nhau đến mọi vùng miền 
Bản Giốc ghé thăm thác cõi tiên 
Huyền ảo cầu vồng, trôi ảo não 
Gương trong sông phẳng, cuốn ưu phiền 
Ngườm Ngao động đẹp, tranh kỳ thú 
Đàn Thủy rừng xanh, thảm diệu huyền 
Trùng Khánh, Cao Bằng qua nhớ ghé 
Lòng người quyện chặt với thiên nhiên. 

March 01, 2005 
Nguyễn Nhật Minh 

Kính anh Nguyễn Nhật Minh, 

Hôm nay, nhân đọc bài thơ thứ 3 anh viết vịnh về "THÁC BẢN GIỐC", 1 trong những danh lam thắng cảnh của nước Việt Nam chúng ta, nay nghe nói ... chỉ còn có 1 nửa ! Nửa kia đã thuộc về chủ quyền của Trung Quốc kể từ ngày 30-12-1999 qua "Hiệp ước biên giới trên đất liền" mà Đảng CSVN đã ký kết. Trong hiệp ước này còn có cả ải Nam Quan, 1 số ranh giới biển ... 

Khi nhắc đến 2 thắng cảnh này, người Việt Nam yêu nước sống ở Hải Ngoại không ai không cảm thấy ngậm ngùi và phẫn uất về hành động "cắt đắt nhượng biển" của ĐCSVN ! Người dân sống trong nước như anh có biết được chăng điều này ?! 

Xin được mạn phép kính hoạ cùng anh để giải tỏa chút nỗi niềm tâm tư : 

Bản Giốc Nay Còn Đâu ! 

Bản Giốc ngày xưa nức mọi miền 
"Danh lam thắng cảnh" đẹp thần tiên 
Lên non ngắm thác quên sầu não 
Xuống núi nhìn sông rũ muộn phiền 
Nước đổ ghềnh cao dòng trắng xoá 
Đá phơi dốc thoải tảng đen tuyền (*) 
Than ôi, chốn ấy còn đâu nữa ! 
Vỡ lẽ hỏi người có ngạc nhiên ?! 

Việt Đường 
(01/09/2006) 

(*) xin được đổi vận "huyền" thành "tuyền". Nếu anh không đồng ý thì 2 câu này Việt Đường sẽ viết là : 

Chim, sóc nhởn nhơ lông trắng nõn 
Hoẵng, nai tha thẩn mắt đen huyền

Lụy Tình

Chút gió heo may lạnh thấm hồn
Nắng chiều sắc tím trải hoàng hôn
Thu phai lá úa vương niềm nhớ
Đông giá cành khô đượm nỗi buồn
Biển vắng im nằm trong quạnh quẽ
Rừng hoang lặng đứng giữa cô đơn
Mưa đêm gõ nhịp trên khung cửa
Vờn kẻ lụy tình mãi ngóng trông

NhưLy
19-09-05

ĐỒNG ĐIỆU
* Thân tặng NST

Khắc khoải đêm đêm lạc lõng hồn,
Khát khao ao ước chuỗi môi hôn.
Ngoài hiên vi vút thu phong lạnh,
Giữa động lâng lâng chuỗi nhạc buồn.
Le lói đèn khuya thương gối chiếc,
Chập chờn canh vắng tội chăn đơn.
Ý trung nhân hỡi sao không đến,
Để kẻ Nam chờ kẻ Bắc trông ?

TDT, SEP-19-05
Ngô Phủ

ĐA LỤY

Gió hanh hiu hắt ngấm vô hồn
Môi mọng se khô khát nụ hôn
Thu đến quan san đau dạ nhớ
Đông sang quạnh quẽ nặng lòng buồn
Lá rừng vàng vọt sầu ly cách
Nước biển xanh lơ phận bạc đơn
Mưa gió còn như trêu chọc mãi
Con người tình lụy mỏi mòn trông

LTĐQB

Tình Mơ

Đôi phương cách biệt sắt se hồn
Ước đến bên người siết lấy hôn
Để đốt bao phen mòn mỏi tủi
Cho say những thoáng hắt hiu buồn
Nhìn trăng rũ bóng nao hồn lẻ
Ngắm lá treo cành xót phận đơn
Mơ sẽ mai này chung lối bước
Ân tình xây đắp tháng ngày trông

Việt Đường
(23/09/2005)

Dòng Sông Cạn

Trăng ngủ ngoài song cửa
Ta thao thức đêm sâu
Cô đơn về thắp lửa
Soi bóng lung linh sầu

Đêm thầm gọi tên người
Dù biết đã phai phôi
Níu tình như mây khói
Chập chùng giữa mù khơi

Nỗi nhớ nào da diết
Đồng lõa với giọt mưa
Hoá thành những bông tuyết
Bay bạt ngàn dấu xưa

Những ngón tay nhẹ ru
Từng lọn tóc tương tư
Buồn như dòng sông cạn
Chở đầy xác lá thu

NhưLy
10-09-05

Đêm Ưu Tư

Đêm tựa mình hiên cửa
Nghe trũng nhớ hằn sâu
Thuốc lập loè ánh lửa
Sưởi ấm cõi lòng sầu

Thả mộng về một người
Ký ức chưa nhạt phôi
Dấu son tình năm cũ
Giữa biển đời trùng khơi

Nhớ quắt quay, da diết
Những chiều đội gió mưa
Những ngày mình băng tuyết
Của một thời xa xưa

Gió xạc xào tiếng ru
Lá cựa mình ưu tư
Như trong anh mỗi độ
Sắc trời vừa chớm thu

Việt Đường
(11/09/2005)