28 tháng 5, 2016

Tổng Thống Người Tuyệt Quá Phải Không Em


Tổng Thống Người Tuyệt Quá Phải Không Em

Tổng thống người tuyệt quá phải không em
Ghé vài buổi mà âm vang cực lớn
Ghé vài buổi mà đã từ sáng sớm
Phấn khởi tiếp nghinh kẻ nô nức ra đường...

Tổng thống người phục quá phải không em
Mỗi phút diễn văn mang đầy hùng khí
Mỗi đoạn kết làm đẹp lòng vừa ý
Lay động tim người giữa muôn tiếng vỗ tay...

Tổng thống người tài quá phải không em
Giản dị, hào hoa... bút nào tả xiết
Từng ngõ đến người trải dòng như Tết
Dẫu xa rồi mà bóng dáng chưa xa...

Tổng thống người yêu quá phải không em
Những quán nhỏ quê ta bỗng chốc rộn ràng khi ông ghé lại
Nam nữ vây quanh ông ngó chừng chỉ muốn vây quanh ông mãi
Trước nỗi vui chung trời cao cũng ngoái đầu...

Tổng thống người giờ gặp rồi, ơi em
Anh mong ước quê nhà mau có được
Gương lãnh đạo tài ba cũng vì dân vì nước
No ấm giành về xóa hết cảnh buồn đau...

Việt Đường
(28/05/2016)


21 tháng 5, 2016

Châm Ngôn Đời


Châm Ngôn Đời

KHỎE không phải là mạnh
Nhấc vật lên dễ dàng
Mà là biết tìm cách
Đặt chúng xuống nhẹ nhàng

KÍNH không chỉ là trọng
Đối với kẻ trên ta
Mà còn biết cư xử
Người dưới thật hiền hòa

ĐẸP không là thu hút
Người khác lúc nom vào
Mà giữ người ở lại
Trong hành xử, tiếp giao

XẤU không vì ở lẽ
Diện mạo chẳng ra gì
Mà ở nhân cách sống
Khiến đời thường khinh khi

KHÉO không phải là biết
Tạo điều thực lớn lao
Mà là biết làm tốt
Điều thấy chẳng là bao

HAY không phải kinh ngạc
Lặng thinh trố mắt nhìn
Mà tỏ bày thú vị
Nhận ra cái đáng nhìn

BUỒN không phải nằm ở
Vẻ biểu hiện bên ngoài
Mà ở điều tiềm ẩn
Giấu giữa cõi lòng ai

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma
Phóng tác Việt Đường

7 tháng 5, 2016

ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH/LÃNH ĐẠO MÌNH NHỤC QUÁ PHẢI CHĂNG EM


ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...

Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...

Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa...

Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu...

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu...

Trần Thị Lam, Gv Trường Chuyên - Hà Tĩnh



Diễn ngâm : Hồn Nhiên

Một số ca khúc được phổ từ bài thơ trên


Nhạc & trình bày : Không rõ



Nhạc & trình bày : Ca sĩ Vũ Hiền



Nhạc : Phượng Mai & Trần Chí Phúc
Trình bày : Phượng Mai



Nhạc : Radio VN
Trình bày : Út LD


Nhạc : Đức Nguyễn
Trình bày : Quỳnh Na



Nhạc & trình bày : Dzuy Lynh



Nhạc & trình bày : David Dũng



Nhạc : Ngô Tín
Trình bày : Không rõ



Nhạc & trình bày : Không rõ



Nhạc và trình bày : Hoàng Phương Nguyên


Nhạc & trình bày : Không rõ

Hôm nay rảnh rỗi ngồi đọc lại bài thơ của cô Trần Thị Lam và nảy ý họa lại. Bài thơ này đã được khá nhiều nhạc sĩ phổ nhạc và truyền bá khắp nơi. Khi họa lại, VĐ chợt nảy ý là phải họa làm sao cho mỗi chữ bằng trắc trong câu phải thật ăn khớp với nguyên tác để khi hát, người hát có thể lấy bài thơ họa này để dùng làm liên khúc với thi phẩm được phổ mà không cảm thấy trúc trắc gì khi trình diễn. Tuy nhiên, vì không hiểu biết nhạc lý và vì thời gian có hạn nên sai sót chắc chắn là không thể tránh khỏi. Mong quý độc giả và thân hữu thẳng thắn góp ý khi thấy đoạn nào không ổn để VĐ chỉnh sửa lại cho được hoàn hảo hơn. Xin chân thành đa tạ quý vị. Trân trọng. VĐ

LÃNH ĐẠO MÌNH NHỤC QUÁ PHẢI CHĂNG EM

Lãnh đạo mình nhục quá phải chăng em
Đã ngần tuổi mà sao chưa được lớn
Đã ngần tuổi mà vẫn thèm sống mớm
Hiến cả núi sông để yên kiếp tôi đòi !

Lãnh đạo mình nhục quá phải chăng em
Những dải đất xưa vô vàn kiều vỹ
Chẳng ngại bán, đền nợ nần hàng tỉ
Dâng trọn cho Tàu chỉ qua cái ngoéo tay !

Lãnh đạo mình tồi quá phải chăng em
Bản Giốc, Hoàng Sa, thác ngà núi biếc
Giờ đã mất, nằm sõng soài như chết
Để Tiên Rồng ngùi nhớ nước non xa !

Lãnh đạo mình ngu quá phải chăng em
Mỗi tấc đất giang san chẳng nhọc nhằn ra công giữ lại
Xương máu ông cha ta ngút dài thế kỷ qua đem vun trải
Chẳng biết noi theo, toàn cam cảnh phủ đầu !

Lãnh đạo mình mà vẫn hèn thưa em
Dân ta sống muôn đời sau khó được
Khi Hán tặc kè bên, cứ vờn sau, vờn trước
E chóng chầy gì tổ quốc chẳng còn đâu !

Việt Đường
(07/05/2016)

Những Bài Thơ Viết Cho Bạn NVS

Trước và sau khi NVS, 1 người bạn của tôi qua đời, tôi có sáng tác 1 số bài thơ cám cảnh và ai điếu. Bài "Tâm Thư Điếu Bạn" (được viết theo thể song thất lục bát) thì hẳn là 1 số bạn hữu liên kết trên facebook đã từng đọc qua, nhưng những bài khác thì có lẽ là chưa bao giờ.

Hôm nay ngồi lục lại chồng thơ cũ, tôi xin gom tất cả những bài thơ viết cho người bạn đã khuất và sắp xếp chúng theo thứ tự từ cũ đến mới để đăng lên đây, vừa gọi là lưu niệm, vừa là những nén nhang thắp gởi cố nhân. Nếu có sơ suất gì, mong bạn hữu xa gần viết thư góp ý hoặc thông cảm giùm cho.

Thân mến.


Bài thơ đầu tiên dưới đây được mở đầu bằng 4 câu thơ thất ngôn tứ tuyệt như là 1 lời giới thiệu về những gì mình sắp nói đến. Kế đó là 1 bài thơ Đường Luật (thơ thất ngôn bát cú có đối) vừa là hỏi, vừa là tả thán, viết thay người bệnh :

1-
Nghe lời bác sĩ mới cho hay
"Sáu tháng bằng không chín chục ngày"
Bạn sẽ về trời yên nghỉ giấc
Tôi buồn.. giấy bút lại tìm vay

Sao Trời Đành Đoạn ?
(gửi NVS)

Đời người ngắn quá phải không mi
Bạc có trăm kho chẳng giúp gì
Sống chửa làm cho hồn giải thoát
Bệnh nào đổi được cảnh phân ly
Thương con bé bỏng chân giường nép
Khóc vợ xanh xao góc cửa tỳ
Cõi Phật huyền vi đâu tưởng đến
Sao Trời nỡ ép gót ra đi ?

Việt Đường
(21/04/2012)

Bài thơ đăng lên được ít lâu thì có 1 người bạn nữ trong nhóm thơ ghé vào họa chia sẻ :

Chia buồn cùng bạn anh VĐ :

Đời người ngắn ngủi

Trong đời bệnh tử quấy chi mi
Ập đến nào hay thật khổ gì
Chưa cạn niềm vui đành vĩnh quyết
Cho sầu tiếng khóc hận từ ly
Phu thê lỡ khúc vong lời hẹn
Phụ tử thương tâm bẻ gánh tỳ
Chẳng trọn đường trần đau chất ngất
Xót người ở lại tiễn ai đi

Shiroi
27/04/2012


Đăng bài thơ lên được 16 hôm thì nhận được tin bạn mất, đúng 1 ngày sau buổi bầu cử tổng thống rầm rộ vòng 2 tại Pháp. Còn nhớ hôm đó là thứ Hai, ngày 07/05/2012, ngày tôi đang lấy nghỉ "bắc cầu", do thứ Ba 08/05 hôm sau chính là ngày lễ tưởng niệm "Victoire 1945" ở Pháp.

Sau khi cùng 1 số bạn hữu vào bệnh viện nhìn mặt bạn lần cuối, lúc về nhà, quá cảm xúc, tôi liền ngồi xuống hoạ lại bài "STĐĐ" trên đây như sau :

2-
Bệnh tình dẫu nặng có nào hay
Chủ Nhật vào thăm mới một ngày
Bạn đã xa lìa sau ít tiếng
Giã từ cõi thế nhọc nhằn vay

Dòng Thơ Tiễn Bạn
(Tiễn bạn NVS, vừa ra đi sáng nay ở bệnh viện Argenteuil)

Ngó vợ con mày lệ ướt mi
Nghe gan ruột thắt xót như gì !
Tai ù bởi tiếng gào sum họp
Cổ nghẹn vì lời khóc biệt ly
Mới thế gian ngồi trà tửu luận
Đà tiên cảnh bước thuỷ sơn tỳ
Dòng thơ tiễn bạn trời xa khuất
Thuận kiếp an bài nhẹ nhõm đi

Việt Đường
(07/05/2012)

Và cũng như bài sáng tác đầu tiên, sau khi đọc xong, người bạn Shiroi lại ghé đến hoạ chia sẻ :

Shiroi xin chia buồn cùng anh VĐ và gia đình người khuất bóng

Người về lối Phật bạn chưa hay
Mới đó mà sao hết đếm ngày
Kẻ ở lòng đau trào ngấn lệ
Dương trần rũ sạch phủi đời vay

Tiễn người

Đứng nhìn dạ xót kẻ hoen mi
Mặn đắng ai hay biết nói gì
Nẻo thế bi thương giờ tiễn biệt
Đường trần thống khổ cảnh chia ly
Thất tình đã phủi bao sầu nén
Lục dục vừa thôi bấy hận tỳ
Khấn vái hồn siêu miền Cực Lạc
Thanh nhàn xin hưởng chốn tìm đi

Shiroi
07/05/2012

Có lẽ nhận thấy những gì mình muốn chia sẻ về sự ra đi của bạn là chưa đủ, cho nên đến ngày nghỉ hôm sau, tôi liền ngồi xuống viết 1 mạch bài thơ song thất lục bát dưới đây để điếu bạn :


3-
Tâm Thư Điếu Bạn
(gởi bạn NVS)

Tân tổng thống Pháp vừa đắc cử
Thì xuôi miền lữ thứ mày đi
Khi đang bốn bảy xuân thì
Bỏ thân hữu đứng lệ mi tuôn dòng

Người tiếc nhớ, kẻ trông buồn thảm
Vợ ôm mày nói nhảm, khóc điên
Dường trên cũng nhuốm ưu phiền
Cho mưa kéo lại phủ đen kín trời

Mày nhắm mắt chẳng lời từ tạ
Điềm nhiên nằm vẻ đã ngủ say
Ngầm quy phận số an bài
Lìa xa cõi thế rủi may không màng

Quăng gánh nợ giàu sang rượt đuổi
Nặng u sầu, hận tủi ngổn ngang
Hồn siêu thoát nẻo thiên đàng
Sau cơn bệnh tật đa mang tháng ngày

Yên nghỉ nhé, phố mây biển núi
Phật môn vùi sớm tối kệ kinh
Có thiêng phò vợ con mình
Đường trần vững bước điêu linh, hiểm nghèo

Lời phúng điếu gởi theo gió cả
Cầu chúc mày nghiệt ngã rồi quên
Thong dong hưởng lạc cửa thiền
Tơ lòng cởi bỏ triền miên kiếp này

Việt Đường
(08/05/2012)

Hai hôm sau thì 1 bài thơ thất ngôn khác lại được ra đời, nhưng lần này thì nhẹ nhàng và triết lý hơn... Dường như bài thơ có ý muốn vỗ về, an ủi người đã khuất vậy :


4-
Đời Người
Như Chiếc Lá Thu Rơi

Gẫm cuộc hành trình đến với đi
Người như chiếc lá có hơn gì
Lá xanh óng ả rồi tàn úa
Ngủ giấc miên trường phút biệt ly

Nhắm mắt là xuôi cõi vĩnh hằng
Tan vào vũ trụ điệp trùng giăng
Hòa mình gió cả, mây ngàn lướt
Lảo đảo thiên di tựa cánh bằng

Lá lại đơm cành, nụ trổ hoa
Xuân sang, hạ đến, nối thu qua
Vòng quay cứ thế lăn tròn mãi
Sống thác luân phiên dưới nắng tà

Bạn đã yên nằm, tới lượt tôi
Mai kia rũ bóng cuối chân đồi
Trần gian trút hết từng lo nghĩ
Chấp nhận đường về cát bụi thôi

Việt Đường
(10/05/2012)



Bài thứ 5 là 1 bài thơ Đường Luật trắc vận, khi tác giả nghe ai đó thầm thì câu "Đúng là trời kêu ai nấy dạ" não nuột bên tai :

5-
Sống Chết Âu Là Theo Số Mệnh
(tưởng tiếc bạn NVS)

Sống chết âu là theo số mệnh
Trời kêu thật khó không vâng lệnh
Vừa nom mạnh mẽ dáng yêu đời
Đã ngó xanh xao người hãi bệnh
Gậy chống chân lê thở nhọc nhằn
Tay xuôi mắt khép nằm đờ đễnh
Rồi về... mất hút chẳng chào câu
Cát bụi trôi vào dòng thập thễnh

Việt Đường
(26/05/2012)



Bài thơ thứ 6, và cũng là bài thơ cuối cùng được viết, là lúc trên đường từ Munich (Đức) về lại Paris sau 2 tuần du ngoạn các nước trong vùng Balkans với VPLĐXH. Dù không thể có mặt được trong buổi lễ nhưng tôi cũng cố gắng hoàn tất bài thơ để khi về tới nhà là đăng lên gởi đến bạn. Vì... dù cách mặt nhưng làm sao có thể xa lòng được, S. nhỉ ?!

6-
Giỗ 100 Ngày Điếu Bạn

Trăm buổi chia tay... tính đến giờ
Ôn về kỷ niệm ngỡ nằm mơ
Thương mày bệnh nặng qua đời sớm
Cúng bạn mồ yên trả kiếp hờ
Một nén hương nồng rưng rức lệ
Đôi hàng chữ đắng dạt dào thơ
An nhàn cửa Phật cầu nương mãi
Tựa khói chùa am tỏa bến bờ

Việt Đường
(26/08/2012)

Viết xong ngày 25/02/2013.
Việt Đường

1 tháng 5, 2016

Tự Dưng


Mai Về Vũng Áng


Nhìn về bãi cát bỏ hoang
Ngàn sau Vũng Áng mình mang tủi hờn

François Trần

Ngàn sau những kẻ bất nhơn
Bị đời nguyền rủa chẳng còn đất dung !

Việt Đường