Hoài Cảm Tao Ngộ Chiều Xuân
(Cảm tác, kính tặng chị L., gặp lại chiều Chủ Nhật qua sau 29 năm thất lạc tin tức)
Chớ để dòng đời cuốn lấy ta
Đến khi dừng lại thấy ta già
Không còn tráng kiện, thanh xuân nữa
Mới tiếc cho thời đã khuất xa
Chớ mạnh đường ai kẻ nấy đi
Rồi dầm mưa nắng dãi sầu bi
Cần bờ vai níu cùng nương tựa
Chẳng thấy ai quen giúp đỡ gì
Chớ để tự kiêu đè quá mức
Quên đi rằng sống ở trên đời
Người và sông suối như nhau cả
Lúc ngắn khi dài cũng thế thôi (*)
Tự lập cánh sinh nào có nghĩa
Cầu giao chặt đứt với bao người
Tới hồi lâm nạn hay cùng khổ
Mới thấy đời mình thật lẻ loi
Đầu chị giờ đây hai thứ tóc
Đầu em cũng bạc cũng vơi nhiều
Lời ngay, ý thật em bày tỏ
Chớ có phiền lòng hỡi chị yêu
Hăm chín năm trời thoáng vụt qua
Hàn vi thuở ấy chửa phai nhòa
Nhớ căn phòng nhỏ mình chen chúc
Dẫu cực nhưng hằng đượm thiết tha
Hăm chín năm trường nay gặp lại
Khơi về dĩ vãng lắm buồn vui
Chia tay ghì chặt đôi gò má
Mà thấy dâng dâng nỗi ngậm ngùi
Việt Đường
(31/01/2023)
(*) tục ngữ "Sông có khúc, người có lúc"