Hồ Thỉ Mộng
Có những canh trường nghe tiếng gió
Rú hồi kinh rợn giữa thinh không
Gió cười hay khóc lời man rợ
Mà động màn thiên, bạt nước ròng
Ta cũng như ngươi hỡi gió kia
Nghìn chiều quay quắt nỗi thương quê
Muốn bay cung Quảng, trăng vò nát
Mà xót nguyệt quang tắt lối về
Đành nhớ, ru đời bằng cánh thơ
Tiếng con vạc tủi trải chơ vơ
Khi nghe thống thiết hồn thiêng gọi
Tiếp nối Kinh Kha bước hải hồ
Chớ trách lòng ta chẳng biết đau
Khi nghe sông núi ngả nghiêng sầu
Có hay ta vẫn nhiều đêm xuống
Nuốt nghẹn từng dòng hận bể dâu
Việt Đường
(18/02/2007)