Nắng Tình
Nắng chiếu lung linh khắp nẻo đường
Hong cành lá đẫm những hơi sương
Xua đi bóng tối dày thăm thẳm
Rạng rỡ nghinh chào khách bốn phương
Nắng trải trên từng vạn lối đi
Kết ngàn kiều diễm cánh hoa thi
Niềm tin sưởi ấm từng hơi thở
Vững bước gian lao chẳng ngại gì
Giọt nắng như tình đôi chúng ta
Bao năm dâu biển chẳng phai nhòa
Sau đêm u tối chìm phiền não
Lại tỏa ngời ngời ánh thiết tha
Nắng ngự lòng em ở mắt anh
Là hào quang tỏa cõi bình minh
Người ơi chớ để tình mai một
Dẫu giữa ba đào vực tử sinh
Việt Đường
(12/04/2007)
14 tháng 7, 2011
13 tháng 7, 2011
Chỉ Là ..
Chỉ Là ..
Chỉ là chiếc bóng bên đường
Sao người vẫn ngự vô thường trong ta
Chỉ là nắng đổ, mưa sa
Sao người vẫn quấn mượt mà bao năm
Chỉ là liễu rũ, trăng nằm
Sao người vẫn điểm lược trâm mái đời
Chỉ là lá rụng, hoa rơi
Sao người từ thuở không rời xác thân
Chỉ là nốt nhạc, cung đàn
Sao người vẫn mãi âm vang vọng hồn
Chỉ là tiếng sáo, hồi chuông
Sao người như sóng nghìn trùng vỗ quanh
Chỉ là mộng tưởng mong manh
Sao người miên viễn song hành từng đêm
Người là giấc ngủ êm đềm
Mà ta mong đợi, kiếm tìm bấy lâu
Là diêu bông, miếng trầu cau
Ta ao ước vói ngày sau, kiếp này
Việt Đường
(12/04/2007)
Chỉ là
Chỉ là chiếc lá xa xăm
Sao hình dung nét trăng rằm bé yêu
Chỉ cơn nắng sớm mưa chiều
Mà sao ray rứt buồn thiu những ngày....
Chỉ mơ nắm được bàn tay
Đã nghe ấm áp dâng đầy trái tim
Chỉ làn hơi thở ngọt mềm
Mà yêu dấu quyện từng đêm rã rời...
Chỉ là mắt chỉ là môi
Sao nghe như đất như trời ngừng quay
Chỉ lời thỏ thẻ lá cây
Mà lung linh nắng rụng đầy chiều hôm...
Chỉ làn gió thoảng hương thơm
Sao tôi gói trọn tâm hồn vào thơ
Chỉ lần định mệnh bất ngờ
Mà nghe con sóng hư vô tràn lòng...
Chỉ là ảo ảnh mênh mông
Chỉ là sương khói bềnh bồng mà thôi...
Mộc Lan
13/07/2008
Quấn Quýt
Mộng Giữa Đêm Thâu
Mộng Giữa Đêm Thâu
Khi phố chao mình giữa bóng đêm
Là hồn cõi nhớ dạo tìm em
Con tim rạo rực dòng hoang tưởng
Mà tháng năm dài chẳng thể quên
Phương ấy giờ này em ngủ chưa ?
Hay còn bó gối thức trông chờ
Bóng anh một thoáng về bên cạnh
Quấn quýt dìu ai trên kén tơ
Duyên số bẽ bàng ly cách nhau
Nên tình như nguyệt trải lao đao
Mơ ngày đối bóng cùng vầng nhật
Nối nhịp vòng quay khắp địa cầu
Yêu dẫu không cùng một lối đi
Nhớ nhung phong kín buổi phân kỳ
Xót xa nhỏ xuống từng con chữ
Vụn vỡ thành muôn vạn cánh thi
Đêm vẫn vô tình trải thảm nhung
Như chưa hay biết giữa muôn trùng
Có đôi bạch hạc đu cành nhớ
Xây đắp âm thầm tổ thủy chung
Việt Đường
(07/04/2007)
Thế giới ảo
Đêm đã dần trôi phố vắng tênh
Em vào thế giới ảo tìm anh
Mong chờ rạo rực hình như thế
Chân bước vào trong ảo ảnh tình
Hoa bướm vườn thơ say đắm hương
Lời yêu tiếp nối với lời thương
Nhớ nhung đôi lúc sầu vời vợi
Nước mắt đôi khi nhỏ...lạ thường!
Con chữ vô tri lắm phép màu
Giăng giăng tơ lưới bủa vây nhau
Tơ hồng Nguyệt Lão hay tơ nhện?
Thắc mắc làm chi cứ cắm đầu!
Thơ đến thơ đi còn lại gi?
Một mình, một máy, một tình si
Tự ta hành hạ ta thôi đấy
Biết thế nhưng rồi vẫn...ướt mi!
Sao Khuê
Sao Mãi Vô Tình
Sao Mãi Vô Tình
Em lừa dối ta, ta lừa dối em
Bởi tình yêu còn thắm đượm trong tim
Em đeo khắc khoải, ta ôm trăn trở
Người nhớ người như trăng nhớ sao đêm
Trốn lánh cuộc tình, lẩn tránh bóng hình
Từ lúc tà huy đến lúc bình minh
Vờ trong quên lãng, vờ ngoài đá tảng
Nhưng tự đáy hồn tên vẫn gọi tên
Biết phải làm sao lấp đầy trống vắng
Biết phải làm sao đêm sẽ như ngày
Cho tình nở hoa, cho đời thắp nắng
Người được bên người dựng một mùa say ?
Em lừa dối ta, ta lừa dối em
Như trái nhãn lồng quên mất chim quyên
Nhãn còn chín mọng, chim còn cánh rộng
Cớ mãi vô tình chẳng nối mùa duyên ?
Việt Đường
(31/03/2007)
Ta Ơi Xin Đừng ..
Ta Ơi Xin Đừng ..
Đừng níu kéo cuộc tình vừa đánh mất
Đừng ta ơi ôm khát vọng xa bay
Để ngày đêm giữa nỗi nhớ hao gầy
Hồn quay quắt, mái đầu thêm nhuốm bạc
Đừng chìm đắm trong bờ mê, bến giác
Khi hai phương chẳng thể sánh duyên đôi
Để dòng thơ mải miết rót ngậm ngùi
Lời than vãn của giòng sông lạc hướng
Đừng theo đuổi bụi phù vân, gió chướng
Thả mảnh đời trên ngọn sóng tương tư
Đừng hoài mong, đừng trông ngóng, đợi chờ
Khi định mệnh đã từ đây sắp đặt ..
Rằng biển hạnh sẽ xuôi miền bát ngát
Và sông đau sẽ vĩnh viễn lạc loài
Nhớ về người khi nắng nhạt, chiều phai
Vầng trăng khuyết ghì trọn đời tan tác
Cung tình ái sẽ không còn tiếng hát
Khúc đàn yêu sẽ lỗi nhịp, dây chùng
Nẻo đường xưa lạc dấu tích yêu thương
Và hoài niệm đọng miệt mài cay đắng
Việt Đường
(29/03/2007)
Ngả Nghiêng
Ngả Nghiêng
Ngày trôi tựa khói nhẹ đong đưa
Phố xá chìm dần dưới bụi mưa
Có tiếng đàn ai rơi ảm đạm
Ngân nga biệt khúc xót ơ thờ
Xào xạc lá vàng rụng cuối sân
Như kêu từ tạ cõi mê trần
Nghe dâng tĩnh mạch niềm xơ xác
Nhung nhớ u sầu thảng tiếng ngân
Không em cuộc sống chảy buồn tênh
Chao đảo dòng như cánh lục bình
Mai kiếp về đâu ai biết nhỉ
Khi đời đã lỗi thệ ba sinh ?
Thơ nghẹn từ ngày lạc bóng nhau
Và đêm cũng khuất dấu trăng sao
Canh trường trăn trở cùng chăn gối
Nhưng gối chăn nào hiểu nỗi đau ..
Việt Đường
(28/03/2007)
Lá Chửa Lìa Cành, Hoa Đã Xa
Lá Chửa Lìa Cành, Hoa Đã Xa
Lá chửa lìa cành, hoa đã xa
Về đâu mờ mịt gót quan hà ?
Sao không chịu ngỏ câu từ biệt
Dù chỉ như là gió thoảng qua
Có biết chăng hồn sỏi đá kia
Trăm năm chẳng đoái phút chia lìa
Sao người ở nửa vòng dâu bể
Đã vội quay lưng quảy bước đi ?
Đêm nhớ, tình ơi, nhớ quắt quay
Và thèm, thèm lắm một vòng tay
Mơ từng e ấp, từng vồn vã
Mình đã trao nhau những tháng ngày
Giờ có còn gì để ngóng trông ?
Ngoài câu thơ lạc, phím tơ chùng
Từ đây giữa góc đời riêng rẽ
Có kẻ vui duyên, kẻ lạnh lòng ..
Việt Đường
(14/03/2007)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)