Ngày trôi tựa khói nhẹ đong đưa
Phố xá chìm dần dưới bụi mưa
Có tiếng đàn ai rơi ảm đạm
Ngân nga biệt khúc xót ơ thờ
Xào xạc lá vàng rụng cuối sân
Như kêu từ tạ cõi mê trần
Nghe dâng tĩnh mạch niềm xơ xác
Nhung nhớ u sầu thảng tiếng ngân
Không em cuộc sống chảy buồn tênh
Chao đảo dòng như cánh lục bình
Mai kiếp về đâu ai biết nhỉ
Khi đời đã lỗi thệ ba sinh ?
Thơ nghẹn từ ngày lạc bóng nhau
Và đêm cũng khuất dấu trăng sao
Canh trường trăn trở cùng chăn gối
Nhưng gối chăn nào hiểu nỗi đau ..
Việt Đường
(28/03/2007)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét