Vu Lan Kính Mẹ Dặm Ngàn
Nguyệt vàng chênh chếch
Rụng xuống hồ ao
Khuấy động nỗi sầu
Trong tôi thức giấc
Mưa khuya lất phất
Như cũng tán đồng
Rải khắp hư không
Giọt buồn vời vợi
Bao xuân ngóng đợi
Một buổi sum vầy
Dù chỉ phút giây
Được nhìn thấy Mẹ
Nhưng đời dâu bể
Dường đã phụ người
Nên mãi dòng trôi
Chưa ngày dừng lại
Nhớ xưa thơ dại
Từng lúc ốm đau
Mệt mỏi, buồn rầu
Mẹ hằng bên cạnh
Giờ đây canh cánh
Nặng trĩu đơn côi
Mà Mẹ đâu rồi
Bóng tìm không thấy ?
Lệ nhòa trang giấy
Bút vẫy rưng rưng
Hoà với muôn trùng
Tiếng than vô vọng
Mẹ là sự sống
Đức Phật chở che
Mỗi bước đi về
Đường trần xuôi ngược
Ước chi con được
Ôm Mẹ một lần
Nói tiếng tri ân
Từ lâu ấp ủ
Canh dài mất ngủ
Nhớ Mẹ khôn cùng
Mẹ có hay không
Lời con thống hối ?
Bài thơ viết vội
Đêm lễ Vu Lan
Kính Mẹ dặm ngàn
Tình con bất diệt !
(Sương đêm như tuyết
Lãng đãng hàng cây
Ngỡ dáng Mẹ gầy
Về nghe con trẻ ..)
Việt Đường
(27/08/2007 - Mùa lễ Vu Lan 2007)