Gọi Thu Đừng Khóc
Không gian hẹp cùng đi trên lối nhỏ
Vẫn chẳng lần nào ta gặp lại nhau
Hạ xa rồi cùng cơn gió lao xao
Em nuối tiếc ngẩn ngơ chiều mưa đổ
Thu cười cợt ngây ngô trên hè phố
Lá vội vàng theo ngọn gió bay mau
Em chập chờn trong những giấc chiêm bao
Anh xa tít mù khơi nào thấy bóng
Ai vẽ dáng thu sắc vàng thật mỏng
Cho em hờn mang nỗi nhớ đầy vai
Nắng u buồn không sưởi ấm đôi tay
Em nghiêng ngả trong sương chiều vắng lặng
Phố xưa cũ chỉ con đường rất ngắn
Mà như xa vời vợi tận phương nào
Chiếc lá vàng ướt áo chẳng đuổi nhau
Mưa nặng hạt, em gọi thu đừng khóc
Yên Hà
Tìm Về Dĩ Vãng
Chiều nay bước đìu hiu trên phố nhỏ
Se thắt hồn nỗi nhớ gọi tìm nhau
Lá thu vàng lộng gió cựa xôn xao
Phơ phất rụng sầu miên như thác đổ
Vẫn còn đấy loanh quanh dài con phố
Hương tóc nào thơm ngát lúc về mau
Khoé môi cười tươi tắn đẹp dường bao
Từng hứa hẹn trăm năm cùng đối bóng
Dòng dĩ vãng nhạt nhoà đan áo mỏng
Tựa mưa rào kết hạt nhỏ bờ vai
Nghe linh hồn thở hắt vuột tầm tay
Bỏ ta đứng giữa không gian chết lặng
Ôi diễm phúc đời người sao quá ngắn
Biết tìm đâu say đắm phút giây nào ?
Biết tìm đâu ưu ái thuở còn nhau ?
Rưng rức lệ suối lòng dường bật khóc..
Việt Đường
(18/11/2008)