Cát Bụi Nhân Sinh
Ta như loài cây cỏ
Sống đó rồi héo tàn
Về vùi sâu lòng đất
Thành cát bụi dương gian
Ta đùa vui, trách oán
Ta cười rũ, khóc mê
Ta trầm tư, hợm hĩnh
Ta cô đơn, bộn bề
Ta nhiều năm vật lộn
Với khát vọng, tiền tài
Ta mưu cầu hạnh phúc
Cho hiện tại, tương lai
Ta một hôm thức tỉnh
Soi gương thấy bóng mình
Da mồi, đầu chớm bạc
Ra vào giữa lặng thinh
Ta chợt ngồi tiếc nuối
Thời tuổi trẻ chóng qua
Và ta buồn hiu hắt
Khi hiểu ta đã già
Ta khác nào cây cỏ
Sống đó rồi úa tàn
Chờ ngày ôm lòng đất
Hòa cát bụi trần gian
Việt Đường
(23/11/2019)