12 tháng 4, 2007

Chỉ Là ..


Chỉ Là ..

Chỉ là chiếc bóng bên đường
Sao người vẫn ngự vô thường trong ta
Chỉ là nắng đổ, mưa sa
Sao người vẫn quấn mượt mà bao năm

Chỉ là liễu rũ, trăng nằm
Sao người vẫn điểm lược trâm mái đời
Chỉ là lá rụng, hoa rơi
Sao người từ thuở không rời xác thân

Chỉ là nốt nhạc, cung đàn
Sao người vẫn mãi âm vang vọng hồn
Chỉ là tiếng sáo, hồi chuông
Sao người như sóng nghìn trùng vỗ quanh

Chỉ là mộng tưởng mong manh
Sao người miên viễn song hành từng đêm
Người là giấc ngủ êm đềm
Mà ta mong đợi, kiếm tìm bấy lâu

Là diêu bông, miếng trầu cau
Ta ao ước vói ngày sau, kiếp này

Việt Đường
(12/04/2007)

Chỉ là

Chỉ là chiếc lá xa xăm
Sao hình dung nét trăng rằm bé yêu
Chỉ cơn nắng sớm mưa chiều
Mà sao ray rứt buồn thiu những ngày

Chỉ mơ nắm được bàn tay
Đã nghe ấm áp dâng đầy trái tim
Chỉ làn hơi thở ngọt mềm
Mà yêu dấu quyện từng đêm rã rời

Chỉ là mắt chỉ là môi
Sao nghe như đất như trời ngừng quay
Chỉ lời thỏ thẻ lá cây
Mà lung linh nắng rụng đầy chiều hôm

Chỉ làn gió thoảng hương thơm
Sao tôi gói trọn tâm hồn vào thơ
Chỉ lần định mệnh bất ngờ
Mà nghe con sóng hư vô tràn lòng

Chỉ là ảo ảnh mênh mông
Chỉ là sương khói bềnh bồng mà thôi

Mộc Lan
13/07/2008

24 tháng 12, 2004

Chị Tôi

Chị Tôi

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Một cuộc đời xấu số không may
Sanh con mới được ba ngày
Thì chồng gặp nạn chết ngay ngoài đường

Chồng của chị mang giòng họ Hứa
Người gốc Hoa, quen thuở học sinh
Anh thương chị rất chân thành
Tháng năm ấp ủ mối tình đơn phương

Vì gia cảnh em đông, nhỏ dại
Nên chị tôi khất mãi chưa ưng
Mãi khi gần tuổi tứ tuần
Chị tôi mới chịu dấn thân lấy chồng

Thương đời chị não nùng, cơ cực
Ngày chị sanh, anh Đức phục bên
Chăm nom, săn sóc sáng đêm
Ba ngày cơm cháo, thuốc men ân cần

Chợt cảm thấy tâm thần mệt mỏi
Anh ngỏ lời rời khỏi phòng sanh
Xuống đường bát phố vòng quanh
Dạo chơi dăm phút thật nhanh rồi về

Nhưng mệnh số, ôi thê thảm quá
Vừa xuống đường anh đã không may
Chiếc xe trờ đến như bay
Quật anh bật ngửa, sóng soài chết tươi

Vì không muốn chị tôi buồn khổ
Bên con thơ mới có ba ngày
Gia đình giấu chẳng cho hay
Lặng thinh chôn cất thi hài của anh

Có đôi bận chị sinh nghi hỏi
Cha mẹ tôi buộc nói dối là
Anh đi công tác phương xa
Tận ngoài Hà Nội, vắng nhà ít hôm

Thời thuở ấy, điện phôn mắc mỏ
Nhà bán buôn, giàu có mới dùng
Chị tôi vốn lại tin chồng
Dẫu vô tin tức vẫn không nói gì

Muốn cho chị quên đi anh Đức
Mẹ cha tôi thường trực đến thăm
Lũ em, chòm xóm cũng năng
Ghé vào han hỏi, ân cần giúp tay

Rồi cũng đến cái ngày bi thảm
Ngày ăn mừng đầy tháng cháu tôi (1)
Gia đình hai họ sụt sùi
Tỏ bày sự thật ngậm ngùi, thương đau

Chị tôi nén lệ trào khoé mắt
Trước hung tin bi đát, phũ phàng
Bề ngoài giữ vẻ bàng quan
Mà trong se thắt ngút ngàn nỗi đau

Thương đời chị lao đao, lận đận
Sống hẩm hiu ngày tháng mông lung
Cắt may cật lực đêm ròng
Nuôi con, nuôi mẹ cha chồng già nua

...
Ngày về nước, trời mưa lất phất
Sau nhiều năm xa cách gia đình (2)
Thoảng nhìn vóc chị gầy xanh
Nghe bao thương cảm vây quanh dạt dào

Giáng Sinh đến, nhìn sao lấp lánh
Giữa khung trời giá lạnh đêm Đông
Gom bao yêu mến trong lòng
Viết về tặng chị kính dâng làm quà

Việt Đường
(Giáng Sinh 24/12/2004)

(1) Sau này, khi thằng bé đã lớn khôn, chị em trong nhà của tôi thỉnh thoảng gọi đùa cháu dưới cái biệt danh trích từ tên của một cuốn phim nổi tiếng trước thời 1975 của đạo diễn Lê Hoàng Hoa, "Con ma nhà họ Hứa"...
(2) 1982-1999 : chuyến về nước đầu tiên sau 17 năm xa cách gia đình

CHỊ TÔI
Cảm xúc bài thơ CHỊ TÔI của nhà thơ Việt Đường

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Sớm lìa trần bạc mệnh không may
Sanh con mới được 2 ngày
Người chồng tác tệ gái trai ngoài đường

Chồng của chị thuộc phường đểu cáng
Người miền Nam dạ bạc như vôi
Ngày xưa anh chị thành đôi
Lúc anh làm lính nổi trôi mọi miền

Chút tình cảm nối liền duyên nợ
Lên xe hoa làm vợ họ Trần
Chị tôi bạc số vô phần
Ba lần sinh nở một thân một mình

Chồng của chị bẩm sinh rất tệ
Cứ tối ngày lê lết rượu chè
Lại thêm cái tật cà kê
Vợ nhà xinh đẹp lại mê vợ người

Chị tần tảo bán buôn cơ cực
Ðôi tay đầy sinh lực nuôi con
Tưởng đâu mệnh số vuông tròn
Lần sanh thứ bốn vì chồng mạng vong

Ðêm thao thức chờ chồng mòn mỏi
Sau hè nhà heo đói kêu vang
Chồng về trời đã sáng băng
Cằn nhằn vài tiếng chồng văng tục liền

Chị té sấp trên miền đất lạnh
Sanh hai hôm trong cảnh cô đơn
Thương con chị nén tủi hờn
Những mong qua khỏi những cơn đói lòng

Con nhỏ dại chẳng mong giúp mẹ
Chồng bê tha theo kẻ dâm loàn
Ðói lòng tức giận đa đoan
Chị tôi hồn xuống suối vàng bơ vơ

Bỏ con dại mới vừa tuần tuổi
Sau năm hôm nuối chút hơi tàn
Chị đi chẳng tiếng thở than
Miên man trong chốn bình an kiếp người

Khi xác chị nằm yên lòng đất
Cha mẹ tôi chồng chất não phiền
Ba hôm hồn đã nào yên
Chồng chị xin phép tục huyền một khi

Ngay tối đó đem bà Chín Kỷ
Chuyện mây mưa chẳng nể hồn linh
Chị tôi hiện bất thình lình
Bẻ tay dâm phụ đoạn tình dâm phu…

Thơ của anh bài thơ con chữ
Thơ của tôi nghẹn ứ tim gan
Chị tôi một kiếp phũ phàng
Chị anh vẫn mãi đoan trang với đời

Tôi xúc cảm bài thơ anh viết
Tặng chị anh gối chiếc phòng không
Nhưng vui vì có người chồng
Trọn ân trọn nghĩa dẫu không trọn đời

Bài thơ tôi chẳng nên lời
Chị tôi đâu nữa… lệ rơi dầm dề !!!

NGỌC AN (tặng nhà thơ Việt Đường Paris)