Theo Dòng Đời Trôi
Khi mơ mộng, tôi thường ôm trang giấy
Thả bâng quơ những dòng chữ xa vời
Nhờ chim ngàn lặng lẽ dạo trùng khơi
Mang chuyển hộ bài thơ về cố xứ
Khi nỗi nhớ bềnh bồng không chịu ngủ
Tôi hát ca hầu quên lãng ưu phiền
Cho tâm hồn lắng dịu sóng đảo điên
Cho dĩ vãng ngày xưa thôi gọi tiếng
Khi đời sống không tươi như ước nguyện
Tôi lao mình nhảy múa để tìm vui
Tôi đong đưa theo nhịp bước chân người
Cho mỏi mệt bay vèo trong chốc lát
Và khi chỉ một mình chiều nắng tắt
Tôi trầm ngâm bên ly rượu vơi đầy
Tôi khóc cười theo hương vị nồng say
Buông thả hết muôn nhọc nhằn bám víu
Là tôi đó, người lữ hành nhược tiểu
Từ xa quê ngày mất nước năm nào
Trải qua nhiều gai góc lẫn thương đau
Khi ngoảnh lại đã không còn son trẻ
Nhưng tôi vẫn thiết tha yêu đất mẹ
Nơi chôn nhau, cắt rốn của một thời
Nơi gia đình nghèo khó đã cùng tôi
San sẻ lắm buồn vui và ngọt đắng
Đêm khuya khoắt, trời đầy sương, tĩnh lặng
Tôi ngồi buồn, cắn bút lại làm thơ..
Việt Đường
(15/11/2021)