27 tháng 11, 2016

Sầu Nhớ


Sầu Nhớ

Thiên thần nay mỏi cánh
Nên đã bớt độ trì
Nên trần gian hẻo lánh
Thưa hẳn bóng người đi

Ngày về thăm xứ sở
Thấy dáng cha khuất mờ
Dẫu xác thân còn đó
Nhưng hồn đã hoang sơ

Ta ngẩn ngơ tiếc nuối
Tìm quanh mãi vóc hình
Ước lần thôi, lần cuối
Được ôm chầm tôn vinh

Ta ngẩn ngơ thấy mẹ
Chùi ngấn lệ hoen mi
Nhìn ta đầu gật khẽ
Buồn nên chẳng nói gì

Ta ngẩn ngơ thấy chị
Hốc hác và mệt nhoài
Quỳ như người mất trí
Dưới nắng chiều dần phai

Ta thấy em lạ lẫm
Đầu chít dải khăn tang
Mắt như dòng sông thẳm
Rũ đìu hiu bên đàng

Thấy bà con xúm xít
Lặn lội từ quê vào
Tiền góp gom dẫu ít
Nhưng chan chứa nhường bao

Thấy muôn hoa phúng điếu
Lặng lẽ dựng quanh nhà
Vòng hoa dường cũng hiểu
Nỗi sầu dấy trong ta

Người về nơi chín suối
Thoắt vừa đúng trăm ngày
Nhưng bao la hờn tủi
Vẫn miệt mài quanh đây

Người đi, đi vĩnh viễn
Như khói sương cuối trời
Nhưng tình sông nghĩa biển
Sẽ không hề cạn vơi !

Việt Đường
(07/11 & 27/11/2016)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét