23 tháng 6, 2010

Em Là Quê Hương

Em Là Quê Hương 

Em vừa thoáng gặp... sao dưng 
Tôi nghe đã mến như từng biết qua 
Chân thon bước, nét hiền hoà 
Em đi tôi ngắm mà tha thiết lòng 

Em là người Việt phải không ? 
Nhìn em tôi nhớ lại đồng ruộng xưa 
Bờ ao, giếng nước, hàng dừa 
Cong cong đê trải giậu thưa những chiều 

Em là mảnh đất tôi yêu 
Mẹ sinh cha dạy muôn điều nghĩa nhân 
Thương trao lắm nỗi ân cần 
Dù xa vạn lý luôn trân kính lòng 

Em là dáng núi hồn sông 
Bao trăng viễn xứ khát dòng về xuôi 
Ngóng sang mà luyến bồi hồi 
Mà nghe mặn đắng bờ môi vô vàn 

Em là biểu tượng quan san 
Là tinh hoa của bốn ngàn năm dư 
Là chùm trái khế ngọt lừ 
Là quê hương chẳng ngôn từ nào hơn 

Việt Đường 
(23/06/2010)


Anh là mộng ước sum vầy 
  
Anh là nước lã người dưng 
Sao như tiền kiếp đã từng gặp nhau 
Muốn yêu mà khó làm sao 
Ngỏ lời sợ trái tim đau bốn mùa 
  
Anh là giọt nắng chiều thưa 
Theo em mỗi bước cho vừa nhớ thương 
Lung linh bóng ngả trên đường 
Môi em điểm thắm chân phương nụ cười 
  
Anh là chiếc lá thu rơi 
Đậu trên vai áo vàng phơi sắc màu 
Nhẹ nâng trang sách ép vào 
Em về ươm giấc mộng đào giữa xuân 
  
Anh là cánh gió bâng khuâng 
Dìu em tắm mát trong ngần sông yêu 
Đưa em về lại những chiều 
Ngắm trời ráng đỏ lộng diều bay xa 
  
Anh rồi sẽ của... "người ta" 
Trăm năm dệt ước mùa hoa nở đầy 
Xua đi khắc khoải trùng vây 
Ngày thương tháng nhớ hao gầy có nhau?  
  
Yên Hà

Em Là Quê Hương


3 tháng 1, 2010

NHỮNG CÂU NÓI NỔI TIẾNG VỀ CỘNG SẢN - Thái Bá Tân











*
Khi có một người béo
Đứng cạnh một người gầy.
Không có nghĩa người béo
Ăn mất phần người gầy.
Nhưng đó lại là cách
Người cộng sản từ lâu
Quan niệm về gốc rễ
Của sự nghèo và giàu.
*
Cộng sản là học thuyết
Rõ ràng sai, rất sai,
Đến mức chỉ trí thức
Mới không thấy nó sai.
*
Tư bản chia thịnh vượng
Tất nhiên không đồng đều.
Cộng sản thì ngược lại,
Chia cái nghèo rất dều.
*
Tư bản và cộng sản
Có một điểm tương đồng:
Cả hai cùng cố gắng
Xóa bỏ sự bất công.
Tư bản làm điều ấy,
Cho phép dân tự do.
Cộng sản thì ngược lại
Tước của dân tự do.
*
Tư hữu là thuộc tính
Của loài người xưa nay.
Cộng sản đã thất bại
Chính vì lý do này.
*
Không thể có tư bản
Nếu không có tự do.
Không thể có cộng sản,
Nếu cho phép tự do.
*
Cộng sản là vũ khí
Nguy hiểm nhất xưa nay
Trong lịch sử nhân loại.
Và chính vũ khí này
Đã gây nên cái chết
Của một trăm triệu người.
Lớn hơn mọi cuộc chiến
Trong thế kỷ hai mươi.
*
Tư bản và cộng sản
Rất khác nhau, tất nhiên.
Đó là sự khác biệt
Giữa hai miền Triều Tiên.
Tư bản không hoàn hảo,
Nhưng nó vẫn tuyệt vời.
Có thể tuyệt vời nhất
Trong lịch sử loài người.
*
Bất chấp cả cái chết,
Từ cộng sản, nhiều người
Trốn chạy sang tư bản
Để làm lại cuộc đời.
Đó là sự lựa chọn
Giữa cái đúng, cái sai.
Giàu có và nghèo khổ,
Tự do và độc tài.
*
Giao cộng sản quản lý
Sa mạc Sahara,
Thì năm năm sau đó,
Hay thậm chí chỉ ba,
Sa mạc sẽ hết cát.
Vì sao, vì anh này
Lãng phí và thất thoát
Là vô địch xưa nay.
*
Để có được cộng sản
Trên đất nước Việt Nam,
Hai triệu người phải chết,
Chiến tranh hàng chục năm.
Nay họ học tư bản 
Để làm giàu, lạ thay.
Vậy vì sao phải chết
Hai triệu con người này?

(Nguồn: 30 câu nói về chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản – Blog Ba Sàm). chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản – Blog Ba Sàm).

Thái Bá Tân

Viết Ngay Nói Thẳng - Nhất Hoàng Tiển (1)











1-
Tư Bản Cũ, Tư Bản Mới

Ngày xưa đánh tư bản
Bằng cách là đổi tiền
Hay tịch thu tài sản
Khiến bao nhà đảo điên

Giờ nếu đem diễn lại
Cũng bằng cách đổi tiền
Và tịch thu tài sản
Chết triệu thằng Đảng viên!

Nhất Hoàng Tiển 21-02-2015

2-
Chủ Nghĩa Mác-Xít

Hô hào san giai cấp
Xóa đói lẫn giảm nghèo
Thế mà nay lắm đứa
Vẫn còn khờ tin theo!

Nhất Hoàng Tiển 21-02-2015

3-
Viết Báo

Bài ca tụng hẳn viết
Bài đả kích đừng đưa
Khờ, bất tuân kỷ luật
Sọ anh nát như dừa!

Nhất Hoàng Tiển 22-02-2015

4-
Đảng Trị

Bịt mồm không cho nói
Bịt mắt chẳng cho xem
Bịt cả luôn ngòi bút
Bằng lưỡi súng, gọng kềm!

Nhất Hoàng Tiển 22-02-2015

5-
Báo Đảng

Bài anh đăng lên báo
Là đã được thông qua
Là do anh viết láo
Biết tâng bốc Đảng tà!

Nhất Hoàng Tiển 22-02-2015

6-
Đừng Nghe Cộng Sản Nói
(lời của cựu tt NVThiệu)

Nói xuôi và nói ngược
Đảng tuyên truyền rất ham
Nhưng đừng nghe Đảng nói
Mà hãy nhìn Đảng làm!

Nhất Hoàng Tiển 22-02-2015

7-
Mơ Xuất Ngoại

Thời 75, 7 mấy
Cột đèn còn muốn đi
Huống hồ là dân Việt
Mong mỏi đến Hoa Kỳ!

Nhất Hoàng Tiển 22-02-2015

8-
16 Tấn Vàng Của VNCH

16 tấn vàng cũ
Đã không cánh mà bay
Năm Sài Gòn đổi chủ
"Tiếp nhận" lũ ăn mày

16 tấn vàng đó
Lê Duẩn chở sang Nga
Dối rằng dùng trả nợ
Nhưng thật ra để là..

Chuyển ngay vào trương mục
Cho con hắn, Kiên Thành
Thành đổi tiền, buôn bán
Trên xứ sở đàn anh

Sau Thành ôm về nước
Lập tổ Techcombank
Rồi xênh xang từng bước
Được ca ngợi như thần

***
16 tấn vàng cũ
Chả bị ông Thiệu nào
Bê hết ra hải ngoại
Như tiếng đồn ngày nao

16 tấn vàng ấy
Bị nhà nước cuỗm rồi
Dân nào hay biết được
Có biết cũng huề thôi!

Nhất Hoàng Tiển 01-03-2015

9- Giấy Đảng, Ván Đẩy

Nếu anh gia nhập Đảng
Sẽ sớm được thăng quan
Sẽ giàu nhanh, phúc lớn
Bằng không chớ luận bàn!

Nhất Hoàng Tiển 01-03-2015

10-
Việt Kiều Yêu Nước

Việt kiều ông về nước
Khoe chức lẫn khoe tiền
Được Việt gian đón rước
Cứ ngỡ mình là tiên!

Nhất Hoàng Tiển 01-03-2015

11-
Tên Nguồn, Tên Tác Giả

Có lắm nhà sưu tập
Đoản văn hoặc đoản thơ
Nhưng vờ quên lưu lại
Tên tác giả bấy giờ

Quên thì chẳng gì xấu
Vờ mới việc không hay
Điều đó nhân gian bảo
Là đạo văn ban ngày

Những câu tâm đắc nhặt
Là máu mủ con tim
Có chắt ra mới thấy
Bước chông gai khi tìm

Thế cho nên nếu trích
Thì phải trích đàng hoàng 
Tên của người sáng tác
Hoặc nguồn báo, nguồn trang

Còn nhỡ quên thì hãy
Chú thêm ở cuối dòng
"Khuyết Danh", "Nguồn chẳng rõ"
Chỉ ngần đấy là xong!

Nhất Hoàng Tiển 01-03-2015

2 tháng 1, 2010

Cáo Dài Đuôi

Cáo Dài Đuôi  

Tiểu sử Bác, văn chương cóc nhái 
Do Bác Hồ vĩ đại viết ra 
(Trần Dân Tiên chẳng đâu xa (1) 
Ký danh, Bác tự hít hà nâng bi !) 

Bố Phó Bảng, con thì làm ruộng 
Lý lịch gian nghe chướng lỗ khu 
Bác gian nhưng Bác lại ngu 
Câu văn đoạn trước xà lù đoạn sau. 

Sự nghiệp Bác : Bồi tàu, phụ bếp 
Bác hăng say suýt chết một phen 
Con tàu giông bão ngửa nghiêng 
Khách ho ra bã ai thèm uống ăn. 

Bác khi ấy nặng phần trình diễn 
Kéo rau tươi một chuyến trên boong 
Sóng thần dần Bác mềm xương 
(Tiếc không nạp mạng Hải vương cho rồi !) 

Bác tiếp tục sống đời nô bộc 
Qua sến nương Bác học Pháp văn 
Măng-dê, Tây gọi là ăn (2) 
Cô-sông là Bác, đi nằm cút-xê 

Tiếng ba dọi Bác khoe viết báo (3) 
Dòng văn chương soong chảo ra đời 
Nguyễn Tất Thành chán nghiệp bồi 
Bác mê cờ đỏ, bác chơi búa liềm. 

Gã Cộng nhí vẫn hiền như thóc 
Sang Ăng lê tìm học tiếng bồi 
(Bác dùng tiếng Việt đã tồi 
Tiếng ngoại học lõm bỏ đời văn chương !) 

Bác cào tuyết sân trường độ nhật 
Bác sầu đời lạnh ngắt như than 
(Sau này Bác thật dã man 
Đầy luôn dân Việt xuống hàng ngựa trâu ! 

Anh quốc lạnh, sánh đâu Tây á 
Đảng lùa dân làm trả nợ Nga 
Đông Âu cũng lạnh tét da 
Bác là rắn rết yêu ma hại nòi !) 

Bác run rẩy chịu đời không thấu 
Xin đốt lò tưởng "hẩu sực" hơn 
Kiêm nghề đổ rác, chùi soong 
Bác than nóng lạnh từng cơn thất thường. 

(Dân di tản nghe buồn thấy mẹ 
Kiếm miếng cơm đâu dễ xứ người 
Cũng là tróc vẩy ứ hơi 
Tưởng đâu tiền rớt từ trời xuống sao. 

Bác còn trẻ mà lao động bết 
Đem văn chương bồi bếp dọa Tây 
Quả là da mặt Bác dầy 
Đem nghề lừa đảo cướp ngày ra khoe). 

Nhờ cụ Phan dạy nghề phóng ảnh (4) 
Bác thiên tài ma mãnh hơn người 
Chân dung tròng mắt hai ngươi 
Là do kỹ thuật phản hồi lạp quang. 

Bác bốn mắt giả làm thánh sống 
Bọn văn nô ngậm ống thổi càn 
Bác khai thêm một mưu gian 
Từng sửa đồ mới giả làm đồ xưa. 

Còn tiếc rẻ than mùa quá ngắn 
Bịp quanh năm Bác hẳn giầu to 
Đâu cần kiến nghị ngây ngô 
Viết ra tám điểm chỉ thừa bẩy thôi. (5) 

Bác hồ hởi theo đuôi Pháp cộng 
Chữ ăn đong vừa ngọng vừa ngu 
Nghe hoài có một cụm từ 
Bác còn táo bón ngất ngư nghìn chiều (6) 

Bác viết báo quá nhiều gian khổ 
Rặn mươi giòng đã đổ mồ hôi 
Bác vô thư viện săm soi 
Ngón nghề xào nấu đại tồi dở ra. 

Sách cóp nhặt cũng là giấy lộn 
Chỉ cần in vài cuốn đã dư 
Bác khoe đủ thứ ngoại trừ 
Cuốn này hẳn sách khắm như chuồng chồ (7) 

Bác đáng mặt ma cô chính khứa 
Đã thập phương sấp ngửa chạy cờ 
Nằn nì chủ chứa Nga sô 
Dạy nghề ưng khuyển gia nô chân truyền. 

Nguyễn Ái Quốc búa liềm làm chuẩn 
Lệnh quan thầy thành khẩn tuân theo 
Bác mò về xứ Xiêm, Lèo 
Tân kinh Mác xít sớm chiều luyện công. 

Ăn cửa Phật nhưng lòng bài Phật (8) 
Cướp cơm chim Bác thật dã tâm 
Xứ này đạo nghĩa cao thâm 
Hạt cây vô sản nẩy mầm khó khăn. 

Bác bị gậy kiếm ăn Hương Cảng 
Hồ Chí Minh thay dạng đổi tên 
(Như tuồng trinh thám rẻ tiền 
Bác Hồ tự diễn tự biên nực cười). (9) 

Vừa tới bến đã lòi bí mật 
Phú lít Anh đem cất vô tù 
Mỗi lần chấp pháp cung từ 
Bác Hồ hí hửng mừng như được vàng ! 

Thuốc có cán thả dàn được hít 
Thở khói ra đằng đít vẫn thơm 
Hai ngày cơm hẩm cá ươn 
Hai ngày cơm trắng đế vương thịt bò. 

Bác khi ấy chỉ lo bị thả 
Lại bôn ba đá cá lăn dưa 
Đôi khi cảm cúm bất ngờ 
Được nằm bệnh viện sướng như thiên đàng ! 

Cơm ba bữa vừa sang vừa bổ 
Xà bông thơm tân cổ giao duyên 
Nước nóng như loại thuốc tiên 
Tắm xong cái ghẻ lặn liền một khi. 

Trong hồi ký Bác ghi hồ hởi 
Được ăn ngon là chuỗi ngày này 
(Ngụy tù trâu ngựa kéo cầy 
Vẫn đêm sắn gọi vẫn ngày khoai mong. 

Dân cả nước chờ trông có dịp 
Phú lít Anh gom hết vô tù 
Chí Minh nhưng Bác chí ngu 
Thiên đàng xã nghĩa kể như tiêu tùng). 

Bác còn nghếch còn khùng tổ mẹ 
Khi khoe nền công lý nước Anh 
Luật sư giúp Bác tận tình 
Bác là mật vụ bỗng thành nghi can ! 

(Chân thế kỷ bước sang hăm mốt 
Ta vẫn còn ngu dốt bán khai 
Tự do, Dân chủ chiêu bài 
Riêng ngành pháp lý đặt ngoài viễn mơ. 

Kẻ bị bắt là nhờ ơn Đảng 
Tù muôn năm không án cũng xong 
Khỏi cần biện giải tốn công 
Luật sư chánh án một ông đủ rồi ! 

Án nặng nhẹ một hồi lấp lửng 
Muốn mau về cần vững niềm tin 
Học tập tốt, lao động chuyên 
Nằm vùng, chỉ điểm, ăng ten sớm về 

Lời hứa Đảng mới nghe muốn mửa 
Vẫn nhiều thằng óc chứa bùn đen 
Rắp tâm báo cáo anh em 
Lưỡi gươm nhục nhã cứa thêm nghìn đường). 

Tới Trùng Khánh tìm phương cầu viện 
Cộng sản Tầu khóa miệng Bác ngay 
Chúng cùm đồng chí thẳng tay 
(Ngục Trung nhật ký, cuốn này Bác chôm). 

Tài thơ Bác : Chưởng môn cóc nhái 
Sáng lập viên Trường phái Cầm Nhầm 
Thi nô Tố Hữu nịnh thần 
Tán dương Bác đại thi nhân đời này. 

Bác than vãn tù đầy rất thảm 
(Với ngụy tù chẳng đáng vào đâu 
Đem so một nốt ghẻ Tầu 
Với người lòi ruột bể đầu trọng thương). 

Tầu biết Bác ma vương quỉ sứ 
Nên bảo nhau tống khứ Bác về 
Tiễn đưa gạo muối ê hề 
Quen Tây, Bác tới phòng Nhì đầu quân 

Chặt cách mạng, tay chân đỡ vướng 
Lại có thêm tiền thưởng của Tây 
Đại Việt sút gọng thảm thay 
Công lao chỉ điểm một tay Bác Hồ 

Bác củng cố màu cờ Xã Nghĩa 
Hoà với Tây, Bác tỉa quốc gia 
(Kể gì xáo thịt nồi da 
Núi xương sông máu chan hoà bao năm). 

Bác giả bộ quyên vàng kháng chiến 
Rồi ngấm ngầm cống hiến thằng Tầu 
Do tên Lư Hán cầm đầu 
Nhằm mua chức vị cai thầu đại bang. 

Cờ vô sản nghênh ngang đón gió 
Tội ác thêm từ đó chất chồng 
Thành công, Bác lại cướp công 
Cưa đôi lãnh thổ núi sông bất bình. 

Sông Bến Hải lênh đênh máu chẩy 
Cầu Hiền lương từ đấy thê lương 
Bắc Nam hai ngả đoạn trường 
Phần tư thế kỷ giáo gươm tương tàn 

Bác gian xảo xé tan hiệp ước 
Chiếm miền Nam từng bước mưu đồ 
Pháo tăng Trung cộng, Nga sô 
Bác đưa con cháu tới bờ diệt vong. 

Sợ lúc ngỏm chưa xong mộng lớn 
Bác cuồng điên dốc vốn đánh càn 
Mậu Thân muôn kẻ thác oan 
Vẫn mồ sinh Bắc tử Nam chập chùng. 

Bác vội vã viết xong di chúc 
Tự vẽ ra công đức chồn lùi 
Xây lăng ướp xác để đời 
Trong lồng kính khỏi sợ người bằm thây. 

Chiếc mũ dạ lau giầy chủ Pháp 
Đôi bao tay cào rác Ăng lê 
Đôi giầy há mõm Bẹc giê 
Huy chương thượng đẳng trong nghề Việt gian. 

Gom lại hết bảo tàng nghiêm cẩn 
Bút Kao lô thơ thẩn trong hang 
Chiếc xiên nướng bắp, ghế bàn 
Sẵn nghề mạo hóa Bác làm thêm ra. 

Còn một cái túi da xẹp lép 
Tố Hữu ta mỏi mép thổi chơi 
Thêm thằng Xuân Diệu tiếp hơi 
Bác chưa bầy nốt cho người thưởng xem ? 

Di chúc Bác đàn em ôm cứng 
Kế nghiệp gian, Linh đứng hàng đầu 
Chiêu bài "Cởi trói" làm màu 
Bây giờ thắt ruột xiết hầu thẳng tay. 

Đã tới lúc cần thay thể chế 
Lũ truyền nhân thừa kế ngai vàng 
Còn chưa vét đủ túi tham 
Vẫn đem thây Bác ra làm mộc che 

Hãy cả nước nhất tề đứng dậy 
Diệt bạo quyền cứu lấy giang san 
Đồng bào hải ngoại sẵn sàng 
Tiếp tay trừ lũ Việt gian hại nòi 

Cáo dẫu chết cái đuôi còn đó 
Chặt ngay đi, để nó thêm phiền 
Những thằng bảo thủ tham quyền 
Những tên vô sản chính chuyên đỏ lòm. 

Mậu Binh
MB/TĐ/129 

(1) Bác Hồ dưới bút hiệu Trần Dân Tiên đã viết cuốn sách tự nâng bi: "Những mẩu chuyện về đời của Hồ Chủ Tịch
(2) Cochon: con heo
(3) Bác khoe những lần đầu mỗi bài viết chỉ gồm 7, 8 dòng, ký tên Nguyễn Tất Thành. Một số bài khác do ông Phan Văn Trường viết giùm.
(4) Cụ Phan Chu Trinh
(5) Tại Hội nghị Vẹc -Xây, bác đưa ra yêu cầu 8 điểm, đòi Việt Nam được tự trị là đủ/. Bác còn chơi thêm 7 điểm lòng thòng theo sau như bãi bỏ việc ép dân mua rượu, bãi bỏ thuế muối...
(6) Bác vốn tối dạ kinh khủng. Làm chính trị mà nghe hoài mấy chữ "công hội, bãi công, chính đảng" mà vẫn không hiểu những chữ đó nghĩa gì.
(7) Tác phẩm lớn của Bác dưới tên Nguyễn Ái Quốc là "Bản Án Kết Tội Chế Độ Thực Dân Pháp". Cuốn sách này gồm toàn những tài liệu trích trong những sách của người Pháp lưu trữ ở thư viện Paris.
(8) Bác khất thực ở các chùa Xiêm, phần cơm dư dành cho chim ăn
(9) Theo cuốn Chân Dung Bác Hồ của Kiều Phong, Bất Khuất xb 1989.

TÚI THƠ

TÚI THƠ

Nếu mai mốt Sài Gòn đổi chủ
Ta về thăm người cũ quê xa
Buổi trưa đánh bộ bà ba
Xỏ đôi dép nhật lê la Thị Nghè

Mùi cống rãnh khói xe tàn khốc
Không làm tô bún ốc kém ngon
Bữa chiều ghé quán Cây Còn
Sáo măng, dựa mận, nhập môn chả chìa

Nếp than đuổi sầu đi cái một
Cùng bạn xưa đấu hót tưng bừng
Uống no bốn biển vào lòng
Nuốt năm lục địa vào trong dạ dầy

Thả xuống Hạnh Thông Tây, Gò Vấp
Đám chị em chân đất mà vui
Đệ tam thống khoái trên đời
Vua quan, dân dã mọi thời giống nhau  

Thoắt một cái Vũng Tàu tắm nắng
Biển thầm thì truyện thắng truyện thua
Ê hề cá hấp, tôm, cua
Tán bàng đánh một giấc trưa đã đời

Thoắt một cái lên chơi Đà Lạt
Đêm cao nguyên gió mát trăng hiền
Nhớ thời Võ Bị Sinh Viên
Mồ hôi Quốc Toản tưới trên thao trường

Dầu gươm súng nửa đường đứt gánh
Hồn như tên mỏi cánh còn bay
Chưa từng thẹn với cỏ cây
Vẫn lòng cao ngạo trong tay kẻ thù

Thăm biển bạc nhàn du Phan Thiết
Lửa chài khuya trùng điệp giăng ngang
Thuyền về tôm cá đầy khoang
Những chiều phơi lưới mây đan mắt người

Thăm cổ tháp dân Hời tan tác
Tiếng ca buồn bộ lạc chưa nguôi
Lên thuyền ta lại rong chơi
Buông neo phố chợ trăng soi Thu Bồn

Ghé thăm Ngũ Hành Sơn bi cảm
Năm ngón tay thanh toán lẫn nhau
Anh em đóng cửa chặt cầu
Ải Vân mây tủi mưa sầu ngàn năm

Thăm hố xác Mậu Thân Gia Hội
Bãi Dâu còn gió gọi hồn oan
Thây phơi Đại lộ Kinh Hoàng
Thịt xương dân Việt thép gang Nga Tầu

Giòng Thạch Hãn gối đầu vũng biển
Triều nước cao trôi đến Cửa Tùng
Hợp lưu Bến Hải một giòng
Chia nhau vinh nhục đời sông tội tình  

Thăm tàn mạt vùng Thanh Nghệ Tĩnh
Trắng Trường Sơn xương lính Bác Hồ
Thành đồng cách mạng vong nô
Ba giòng thác máu chưa khô lòng rừng

Thăm Hà Nội tủi mừng tấc dạ
Thành phố vui giờ quá tiêu sơ
Thiên đường của tuổi thơ xưa
Như từ cửa mộ ai vừa đào lên

Nét tiều tụy phơi trên cùng khắp
Trên mắt người hốc hác thiếu ăn
Mảnh cờ Xã Nghĩa máu bầm
Ngôi sao vàng vọt hải sâm nhiều vòi

Bác bán nước hại nòi chưa đủ
Lửa phần thư bạo chúa thời nay
Nhân dân thù hận sâu cay
Vào thăm lăng Bác ỉa ngay trên mồ  

Ta cũng vậy, dầu chưa bức thiết
Cũng nhào vô bài tiết tỉnh bơ
Danh từ thời thượng bây giờ
Lăng Bác để gọi chuồng chồ cũng hay

Dân cả nước hăng say dựng nước
Việt lưu vong lũ lượt kéo về
Chung tay cùng dựng lại quê
Mùa vui phúc lợi xum xuê chĩu cành

Thăm đất nước tươi xinh hoa gấm
Từ Cà Mâu đến tận Nam Quan
Túi thơ viết đủ nghìn trang
Cho đời nhen lửa, dùng làm việc riêng

Xin người cứ tự nhiên chớ ngại
Bởi thơ hay ở lại tâm người
Gẫm coi thơ Bác đại tồi
Khắc bia thối đá, đọc rồi ngọng luôn.

Mậu Binh
MB/TKG/24

1 tháng 1, 2010

Hà Huyền Chi Cùng Lịch Sử Thăng Trầm


Hà Huyền Chi
Cùng Lịch Sử Thăng Trầm

Tôi, 1935 vào đời, khóc dối. Gã trai Hà Nội, quán tại Hà Đông. Nhóc Đặng Trí Hoàn sinh nhằm thời nô lệ, thực phong. Cùng vận nước long đong từ tấm bé. Lớp vỡ lòng. Tôi học tiếng Tây thay cho tiếng mẹ. Ngày, mỗi ngày, vẫn cà cưởng đồng ca: Maréchal, nous voìlà!". Thưa ngài Thống chế Pétaín, chúng con đang hiện diện

Tiếng trẻ hát không át nổi tiếng bom Sa Điện (1924, Trung Hoa). Bom từ Phạm Hồng Thái vỡ ra. Nổi lửa thiêng hãnh tiến. Qua thập niên nhục hờn, còn sôi động dư ba. Thức tỉnh đồng bào ta. Mau đứng lên giành độc lập. Cùng giải phóng quê nhà. Phá gông cùm nô lệ.

Năm năm sau, máu dân chủ nở hoa (1929, Yên Báy). Nguyễn Thái Học, và 12 chiếc đầu rơi máu chảy, nhưng danh thơm còn mãi. Muôn năm. "Không thành công thì cũng thành nhân". Rồi cô Giang cũng vì nghĩa huỷ thân. Gái 18 bước lên đài tiết liệt. Anh linh: "Trai trung thì gái phải trinh"...

Dũng khí ấy muôn đời sau còn mãi đẹp Kể chi là bại hay thành.

Sau Pháp thuộc đến thời Nhật chiếm. Tôi học tiếng Phù Tang. Học nghĩa đói no, học nghĩa cơ hàn. Ất Dậu, phá ruộng trồng đay. Đốt lúa thay than chạy máy. Ba triệu dân tôi hồn lau, bóng sậy. Chết đói đầy đường, kín ngõ Thăng Long. Mỗi sớm mai, nhiều chiếc xe bò chở đầy xác ốm tong. Người ngắc ngoải đem vùi cùng thây chết.

Bom nguyên tử nổ bên trời Nhật phiệt. Nhật đầu hàng, mộng đế quốc tan tành. Giang sơn mình chưa thoát khỏi điêu linh. Bị gả bán cho thực dân như cũ.

Bác Hồ thối tha nhảy ra làm lịch sử. Tuyên ngôn độc lập, tự do. Bá tánh hân hoan lòng mở như cờ. Tôi trống ếch bập bung. Tôi thiếu nhi súng gỗ. Yêu làm sao hai chữ Việt Minh. Đảng bịp tuyên dương ngụy nghĩa tại Ba Đình. Vua Bảo Đại playboy, từ Paris về trao ấn tín. "Thề phanh thây uống máu quân thù".

Tôi 10 tuổi, chúc Bác Hồ nghìn tuổi. Tôi nhóc tỳ mơ ngựa sắt roi tre. Giang sơn này, và miền Nam yêu dấu dặm ngàn kia. Cần giải phóng khỏi tay giặc Pháp. Bác móc túi nhân dân. Lạc quyên tuần lễ vàng, lễ bạc. Vi thiềng tướng Lư Hán, cầu an. Rồi Việt Minh hành xử giống Việt gian. Chúng lén đâm Việt Quốc. Ám sát giữa ngày, giết vội trong đêm. Rồi chỉ điểm cho Tây, bán xác anh em. Rồi Bác rút ra biên. Mùa kháng chiến ca bài tiêu thổ. Đuôi Cộng Sản ló ra từ đó.

Tôi 10 tuổi, học thêm bài gian khổ. Tuổi thơ đói rét trường kỳ. Tôi áo vá, chân trần lặn lội khắp sơn khê. Chặng cuối là Thái Nguyên, bản rú. Tôi đói cơm và tôi đói chữ. Tuổi thơ ơi sao quá đọa đầy.

Tôi mười lăm, trôi giạt xuống Sơn Tây. Bương Cấn, Ba Vì, đá ong cằn cỗi. Tôi nhếch nhác chuồn lại về Hà Nội. Lại tiếng Tây xí xố trong đời. Tôi học sửa xe. Tôi lén nhập viện mồ côi. Thằng chủ bẩn biến tôi thành đầy tớ. Viện mồ côi như nhánh sông nước lợ. Bày hàng, quyên góp của bàn dân. Nói dậy nghề, dậy chữ. Láo khoét cho qua. Tôi trốn viện trở về căn nhà nát.

Lũ em tôi kiếm ăn trên bãi rác. Bố tong teo gò lưng đạp xích lô. Mẹ buôn thúng bán bưng tất tưởi ven đô. Thằng con lớn là tôi, khóc thầm trong lớp học.

Ơn cha mẹ không quản gì lao nhọc. Mong cho con cái nên người. Tôi làm gì với mớ chữ nghĩa đây trời ? Tôi tận sức. Rồi cũng tôi thơ thẩn. Ham vui.

Tôi mười sáu, trốn vào Nam lập chí. Ở 1954, cùng đoàn người di cư theo Ngô chí sĩ. Tôi thành con bà phước giữa đời. Trại học sinh cho hai bữa cơm tươi. Tôi múa may, bán báo, dậy kèm, tìm học phí. Hai năm liền tôi thi trượt Tú Tài. Tôi hành xác cạo đầu. Tôi kinh sử miệt mài. Vẫn vỏ chuối. Cán mai.

Khoá 14, tôi thi vào Võ Bị Lính cà nhỏng, cao bồi, thất chí. Bị lũ đàn anh hành xác triền miên. Tôi ba gai thù niên trưởng đái thiên. Coi sinh viên cán bộ như ăng ten rẻ mạt [...]May chưa bị đuổi khỏi trường. 

Tôi chọn Nhảy Dù, màu mũ đỏ dễ thương. Chọn gian khổ làm đầy thêm nghĩa sống. Xa trường mẹ mới thấy hồn chao động. Nhớ gì đâu từng kỷ niệm buồn vui. Gặp lại đệ huynh trong binh lửa rực trời. Thấy thân thương hết nói.

Tôi đánh giặc, làm thơ. Tôi yêu cuồng sống vội. Nhảy Dù, nhảy đầm, đời khật khưỡng say. Bài thơ đầu tay: "Không Gian Vương Dấu Giầy". Đời rộng lượng biến tôi thành thi sĩ. Tôi, Hà Huyền Chi, viết không ngưng nghỉ. Thơ ròn như súng tiểu liên. Tôi bập bỗng thơ khi bước giữa bãi mìn. Mê viết lách, tôi nhảy về báo chí. Rồi phát thanh, điện ảnh tận vui. Cũng đóng 8 phim, cũng đạo diễn một thời. Rồi ấn họa cho đủ mùi tạp lục.

Tháng Tư đen với đáy cùng đớn nhục. Tôi giạt sang Mỹ quốc cầu an. Tôi đọa đầy tôi. Thiếu tá lao công. Thi sĩ bồi bàn. Rồi kế toán, công trừ mạt kiếp. Gia tài mang theo là một trời quê hương tưởng tiếc. Tám chuyện dài như chứng tích bi thương. Lệ khô rồi còn nhức nhối đường gươm. Thơ lại bắn từ trái tim nứt rạn. 24 tập thơ vẫn dư sức đạn. Từ thơ là nhạc, hơn 400 phổ bản. Hơn 40 nhạc sĩ góp phần. Kỷ vật cho đời là Lệ Đá, phù vân.

Cám ơn trời ban chút xíu hồng ân. Cám ơn vợ cho nồng nàn tương cảm. Ơn Đồng Minh cho mũi dao lút cán. Cám ơn em cho nước lớn sông dài. Cám ơn đời còn đẹp lúc chiều phai.

Hà Huyền Chi