Em Là Quê Hương
Em vừa thoáng gặp... sao dưng
Tôi nghe đã mến như từng biết qua
Chân thon bước, nét hiền hoà
Em đi tôi ngắm mà tha thiết lòng
Em là người Việt phải không ?
Nhìn em tôi nhớ lại đồng ruộng xưa
Bờ ao, giếng nước, hàng dừa
Cong cong đê trải giậu thưa những chiều
Em là mảnh đất tôi yêu
Mẹ sinh cha dạy muôn điều nghĩa nhân
Thương trao lắm nỗi ân cần
Dù xa vạn lý luôn trân kính lòng
Em là dáng núi hồn sông
Bao trăng viễn xứ khát dòng về xuôi
Ngóng sang mà luyến bồi hồi
Mà nghe mặn đắng bờ môi vô vàn
Em là biểu tượng quan san
Là tinh hoa của bốn ngàn năm dư
Là chùm trái khế ngọt lừ
Là quê hương chẳng ngôn từ nào hơn
Việt Đường
(23/06/2010)
Anh là mộng ước sum vầy
Anh là nước lã người dưng
Sao như tiền kiếp đã từng gặp nhau
Muốn yêu mà khó làm sao
Ngỏ lời sợ trái tim đau bốn mùa
Anh là giọt nắng chiều thưa
Theo em mỗi bước cho vừa nhớ thương
Lung linh bóng ngả trên đường
Môi em điểm thắm chân phương nụ cười
Anh là chiếc lá thu rơi
Đậu trên vai áo vàng phơi sắc màu
Nhẹ nâng trang sách ép vào
Em về ươm giấc mộng đào giữa xuân
Anh là cánh gió bâng khuâng
Dìu em tắm mát trong ngần sông yêu
Đưa em về lại những chiều
Ngắm trời ráng đỏ lộng diều bay xa
Anh rồi sẽ của... "người ta"
Trăm năm dệt ước mùa hoa nở đầy
Xua đi khắc khoải trùng vây
Ngày thương tháng nhớ hao gầy có nhau?
Yên Hà