2 tháng 10, 2010

Chị Tôi

Chị Tôi

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Một cuộc đời xấu số không may
Sanh con mới được ba ngày
Thì chồng gặp nạn chết ngay ngoài đường

Chồng của chị thuộc giòng họ Hứa
Người gốc Hoa, quen thuở học sinh
Anh thương chị rất chân thành
Tháng năm ấp ủ mối tình đơn phương

Vì gia cảnh em đông, nhỏ dại
Nên chị tôi khất mãi chưa ưng
Mãi khi gần tuổi tứ tuần
Chị tôi mới chịu dấn thân lấy chồng

Thương đời chị não nùng, cơ cực
Ngày chị sanh, anh Đức phục bên
Chăm nom, săn sóc sáng đêm
Ba ngày cơm cháo, thuốc men ân cần

Chợt cảm thấy tâm thần mệt mỏi
Anh ngỏ lời rời khỏi phòng sanh
Xuống đường bát phố vòng quanh
Dạo chơi dăm phút thật nhanh rồi về

Nhưng mệnh số, ôi thê thảm quá !
Vừa xuống đường anh đã không may
Chiếc xe trờ đến như bay
Quật anh bật ngửa sóng soài chết tươi

Vì không muốn chị tôi buồn khổ
Bên con thơ mới có ba ngày
Gia đình giấu chẳng cho hay
Lặng thinh chôn cất thi hài của anh

Có đôi bận chị sinh nghi hỏi
Cha mẹ tôi buộc nói dối là
Anh đi công tác phương xa
Tận ngoài Hà Nội, vắng nhà ít hôm

Thời thuở ấy, điện phôn mắc mỏ
Nhà bán buôn, giàu có mới dùng
Chị tôi vốn lại tin chồng
Dẫu vô tin tức vẫn không nói gì

Muốn cho chị quên đi anh Đức
Mẹ cha tôi thường trực đến thăm
Lũ em, chòm xóm cũng năng
Ghé vào han hỏi, ân cần giúp tay

Rồi cũng đến cái ngày bi thảm
Ngày ăn mừng đầy tháng cháu tôi (1)
Gia đình hai họ sụt sùi
Tỏ bày sự thật ngậm ngùi, thương đau

Chị tôi nén lệ trào khoé mắt
Trước hung tin bi đát, phũ phàng
Bề ngoài giữ vẻ bàng quan
Mà trong se thắt ngút ngàn nỗi đau

Thương đời chị lao đao, lận đận
Sống hẩm hiu ngày tháng mông lung
Cắt may cật lực đêm ròng
Nuôi con, nuôi mẹ cha chồng già nua

...
Ngày về nước, trời mưa lất phất
Sau nhiều năm xa cách gia đình (2)
Thoảng nhìn vóc chị gầy xanh
Nghe bao thương cảm vây quanh dạt dào

Giáng Sinh đến, nhìn sao lấp lánh
Giữa khung trời giá lạnh đêm Đông
Gom bao yêu mến trong lòng
Viết về tặng chị kính dâng làm quà

Việt Đường
(Giáng Sinh 24/12/2004)

(1) Sau này, khi thằng bé đã lớn khôn, theo lời kể thì chị em trong gia đình tôi thỉnh thoảng gọi đùa cháu là "Con ma nhà họ Hứa", biệt danh trích từ tên của một cuốn phim nổi tiếng trước thời 1975 của đạo diễn Lê Hoàng Hoa

(2) 1982 (vượt biên) -1999 (trở về VN lần đầu tiên)


CHỊ TÔI
Cảm xúc bài thơ CHỊ TÔI của nhà thơ Việt Đường

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Sớm lìa trần bạc mệnh không may
Sanh con mới được hai ngày
Người chồng tác tệ gái trai ngoài đường

Chồng của chị thuộc phường đểu cáng
Người miền Nam dạ bạc như vôi
Ngày xưa anh chị thành đôi
Lúc anh làm lính nổi trôi mọi miền

Chút tình cảm nối liền duyên nợ
Lên xe hoa làm vợ họ Trần
Chị tôi bạc số vô phần
Ba lần sinh nở một thân một mình

Chồng của chị bẩm sinh rất tệ
Cứ tối ngày lê lết rượu chè
Lại thêm cái tật cà kê
Vợ nhà xinh đẹp lại mê vợ người

Chị tần tảo bán buôn cơ cực
Ðôi tay đầy sinh lực nuôi con
Tưởng đâu mệnh số vuông tròn
Lần sanh thứ bốn vì chồng mạng vong

Ðêm thao thức chờ chồng mòn mỏi
Sau hè nhà heo đói kêu vang
Chồng về trời đã sáng băng
Cằn nhằn vài tiếng chồng văng tục liền

Chị té sấp trên miền đất lạnh
Sanh hai hôm trong cảnh cô đơn
Thương con chị nén tủi hờn
Những mong qua khỏi những cơn đói lòng

Con nhỏ dại chẳng mong giúp mẹ
Chồng bê tha theo kẻ dâm loàn
Ðói lòng tức giận đa đoan
Chị tôi hồn xuống suối vàng bơ vơ

Bỏ con dại mới vừa tuần tuổi
Sau năm hôm nuối chút hơi tàn
Chị đi chẳng tiếng thở than
Miên man trong chốn bình an kiếp người

Khi xác chị nằm yên lòng đất
Cha mẹ tôi chồng chất não phiền
Ba hôm hồn đã nào yên
Chồng chị xin phép tục huyền một khi

Ngay tối đó đem bà Chín Kỷ
Chuyện mây mưa chẳng nể hồn linh
Chị tôi hiện bất thình lình
Bẻ tay dâm phụ đoạn tình dâm phu…

Thơ của anh bài thơ con chữ
Thơ của tôi nghẹn ứ tim gan
Chị tôi một kiếp phũ phàng
Chị anh vẫn mãi đoan trang với đời

Tôi xúc cảm bài thơ anh viết
Tặng chị anh gối chiếc phòng không
Nhưng vui vì có người chồng
Trọn ân trọn nghĩa dẫu không trọn đời

Bài thơ tôi chẳng nên lời
Chị tôi đâu nữa… lệ rơi dầm dề !!!

NGỌC AN (tặng nhà thơ Việt Đường Paris)

Trở Về Nhặt Những Phần Đời Hoang Phế

Trở Về Nhặt Những Phần Đời Hoang Phế

Trở về nhặt những phần đời rơi rụng
Của một thời hoang phế đã xa xôi
Giọt lệ nóng nhạt nhoà sâu mắt trũng
Nghe trùng trùng xao xuyến ướt vành môi

Ừ, ta đó của những ngày quay quắt
Nhớ thương nhau nên chẳng thẹn viết lời
Thơ chảy xiết, tình miệt mài đuổi bắt
Để được gì ngoài cay đắng trùng khơi ?

Người chưa nói những lời yêu, thệ ước
Ta thiêu thân sao cứ mãi đâm đầu ?
Người giả dối hay ta khờ, dại dột
Mà thiên thu sao cứ mãi vì nhau ?

Trở về nhặt những phần đời vụn vỡ
Vùi huyệt mồ, khắc bia đá lãng quên
Nghe trong gió tiếng lòng ai nức nở
Khúc từ ly trôi cung bậc ưu phiền

Việt Đường
(16/12/2004)

1 tháng 10, 2010

Em Trang Lịch Mở Kỷ Nguyên Tận Thế

Em Trang Lịch Mở Kỷ Nguyên Tận Thế

Từ em đến, biển tình anh dậy sóng
Sóng vô bờ, sóng vỗ nát thuyền trôi
Cuốn phăng đi những thiền niệm trong đời
Bao ý tưởng thiện nhu anh hằng giữ

Từ em đến, anh khúc quanh lịch sử
Nội chiến từng ngày, khói lửa từng đêm
Vọng gác hoà bình thoáng chốc ngả nghiêng
Anh dũng tướng hoá thành tên bại trận

Từ em đến, đời kẽm gai, vực thẳm
Anh lao tù trong bốn bức tường em
Trí rêu phong, tim hoá đá muộn phiền
Thân xiềng xích tình em chôn trọn kiếp

Từ em đến, anh tháng năm biền biệt
Giữa tỉnh say, sống chết mãi mơ hồ
Phủ tạng, linh hồn, não bộ tiêu sơ
Em chiếm lĩnh, em san thành bình địa

Từ em đến, cuộc sống dài vô nghĩa
Kim chỉ nam đời lạc lẫm hướng đi
Thần trí mù lòa, mạch máu cuồng si
Em trang lịch mở kỷ nguyên tận thế

Việt Đường
(09/12/2004)

Ngậm Ngùi Hoài Năm Tháng ..


Ngậm Ngùi Hoài Năm Tháng ..

Tách cà phê làm bạn
Khói thuốc làm hành trang
Chữ khi đi khi đến
Như bóng em tình nhân

Tôi bao đêm mất ngủ
Em bao ngày ưu tư
Ta phút giây tâm sự
Tình in dấu ngàn thu

Quen nhau rồi thương nhau
Sẽ thăng hoa vĩnh cửu ?
Có nhau rồi mất nhau
Sẽ hờn sông, sầu núi ?

Những gì ta trong đời
Chắc gì người hiểu được
Những gì em trao tôi
Ai ngày sau hạnh phước ?

Mai em về bên người
Sẽ tôi trời hiu quạnh
Trăng nghiêng bóng rã rời
Gió trầm tư, bất hạnh

Xuân, hạ thắm rồi qua
Thu, đông sầu sẽ đến
Thuyền tình ái thiết tha
Sẽ nhổ neo, rời bến

Giữa cái mất, cái còn
Vô hình trong hữu hạn
Sẽ tôi mãi trong lòng
Ngậm ngùi hoài năm tháng ..

Việt Đường
(20/11/2004)

Tình Quê

Tình Quê

Áng mây hờ hững trải bên đồi
Như kiếp đời người lặng lẽ trôi
Ngắm núi hoài quê đau tấc dạ
Nhìn sông đoái nước mặn bờ môi
Mơ gà gáy sớm râm ran tiếng
Nhớ dế kêu đêm giục giã hồi
Đất khách chiều nay hồn bảng lảng
Tưởng về mà xót quá chao ôi !

Việt Đường
(05/10/2004)

Dấu Ái Địa Đàng

Dấu Ái Địa Đàng

"Chim xa cành thương cây nhớ cội
Người xa người, tội lắm người ơi
Thà rằng chẳng biết thì thôi
Biết rồi mỗi đứa một nơi sao đành"
(ca dao)


Tay vắt trán nhớ người tình vạn dặm
Thương cho mình và nhỏ nẻo trời phương
Gặp nhau chi để mỗi đứa đôi đường
Tim thổn thức bởi âm dương cách trở

Ngày đầu gặp, nụ hoa lòng nở rộ
Nét cười xinh như hai đứa trẻ thơ
Quen hồn nhiên mà ưu ái vô bờ
Chung nhịp đập, một cung đàn hơi thở

Em lí lắc, hiền lành như chú thỏ
Cũng thạo đời, ma mãnh hệt cáo non
Anh trầm ngâm mà lãng tử tâm hồn
Chẳng đành đoạn khước từ trò cút bắt

Rồi tình đến như mưa sa, bão táp
Xoáy mịt mờ cuốn lốc kẻ vào nhau
Rồi yêu thương, rồi say đắm dạt dào
Rồi hò hẹn những đêm trường thanh vắng

Buông tiếng hát liêu trai, nồng cay đắng
Em du hồn tôi đến bến hồng hoang
Hồn Bướm Mơ Tiên, dấu ái địa đàng
Từ Thức lạc động hoa vàng một thuở

Cửa tình ái ngày nối ngày rộng mở
Lời còn e nhưng cử chỉ đã như
Từng đêm huyền trên đỉnh tháp vi vu
Trăng với gió quyện lòng nhau lả lướt

Sẽ giữ mãi thiên sử tình mà mượt
Khắc trong anh hình bóng của em yêu
Những ta trao là trang sử diễm kiều
Anh ngăn nhớ ngàn kiếp sau say đắm

Việt Đường
(13/11/2004)

Sẽ Anh

Sẽ Anh

Sẽ anh
ngậm đắng hồn em
Nuốt cay, gánh khổ
bao phen vì người

Sẽ anh
rửa sạch vết đời
Dọc ngang từ thuở
nằm nôi em hằn

Sẽ anh
chiếc bóng trăm năm
Bên em kề cận
thăng trầm có đôi

Sẽ anh
là vạt nắng trời
Sưởi em đông chí
em ơi.. kiếp này

Việt Đường
(16/11/2004)

Lại Sáng Ngời Niềm Tin

Lại Sáng Ngời Niềm Tin

Tạ ơn lời nhắn nhủ
Những hào tình tặng tôi
Giữa biển đời dã thú
Bỗng hân hoan tiếng người

Ta hư thực em tường
Ta dối gian em rõ
Nguyền tri kỷ, bạn đường
Sống chết không rời bỏ

Người, ánh đuốc cứu tinh
Em, suối thơ ta chảy
Dào dạt những ân tình
Mênh mang lời thiên hải

Dựa nhau ta cỡi sóng
Qua thác nhọc, ưu phiền
Sau trầm luân căn bổn
Lại sáng ngời niềm tin

Việt Đường
(10/11/2004)

Thu Xuân

Thu Xuân

Sáng nay nắng đổ vàng hoe
Cây bừng sức sống, trời khoe sắc màu
Đọc thư em ngỏ tình trao
Dòng thương, sợi nhớ dạt dào vờn quanh

Nghe từng phiến muộn trong anh
Rụng bay như lá lìa cành thu sang
Tim sầu tỉnh giấc bàng hoàng
Lòng đau quên những hoang tàn ngày qua

Tin yêu kết nụ đơm hoa
Tiết thu ảm đạm bùng tha thiết tình
Từ trong tuyệt tận vô minh
Cuồng quay vũ điệu hồi sinh nhiệm mầu

Trên ngàn đỉnh gió lao xao
Dường chim én gọi đón chào mừng xuân
Ừ, xuân vừa nhón gót trần
Mùa anh tình ái hiện thân em về ..

Việt Đường
(22/10/2004)

Trọn Đời Bên Nhau


Trọn Đời Bên Nhau

Yêu em anh chẳng màng suy xét
Vì biết nàng là hoa diễm tuyệt
Sáng gặp trưa thương nhớ dạt dào
Chiều kề tối vấn vương tha thiết
Ước tình đôi đứa mãi bền lâu
Mong nghĩa chúng mình luôn khắng khít
Lấp biển vá trời có sá chi
Khi đời đã một lòng tâm huyết

Việt Đường
(16/10/2004)