23 tháng 10, 2010

Người Nhạc Sĩ Đa Tình


Người Nhạc Sĩ Đa Tình

Có một chàng nhạc sĩ
Mang trái tim đa tình
Những đêm dài bền bỉ
Ngồi viết nhạc thâu canh

Chàng tha thẩn quán thơ
Say sưa đọc hàng giờ
Săm soi từng ý tưởng
Đắm mình vào mộng mơ

Ngày ngày bên cung đàn
Chàng thả hồn lang thang
Vượt mây xanh, núi biếc
Qua sông biển bạt ngàn

Chàng viết theo hứng cảm
Nhạc phát từ chính tâm
Dốc yêu thương, lãng mạn
Dâng đời những ân cần

Người nhạc sĩ đam mê
Trong mỗi bước đi về
Có hoa thơm, nắng ấm
Quyện gót trần lê thê

Việt Đường
(29/10/2005)

Tình Quê Năm Tháng Nghìn Trùng Khắc Ghi

Tình Quê Năm Tháng Nghìn Trùng Khắc Ghi
 
Thu ươm sắc lá
Nhuộm cả hồn người
Nỗi buồn vàng võ, chơi vơi
Trông về đất Mẹ bời bời quặn đau

Nhớ vẫn gầy hao
Xạc xào cay đắng
Những đêm thanh vắng mênh mông
Tựa hồ tiếng vạc giữa đồng thảng kêu

Sông núi mỹ miều
Dấu yêu muôn thuở
Đã nhiều cam khổ, tang thương
Bao giờ mới dứt đoạn trường, can qua ?

Mưa bụi nhạt nhoà
Hắt qua song cửa
Nghe như nức nở giọt lòng
Tình quê năm tháng nghìn trùng khắc ghi

Việt Đường
(27/10/2005)

Dừng Bước Phiêu Du

Dừng Bước Phiêu Du

Anh sẽ quay về, về với em
Sau bao năm tháng ruổi rong tìm
Phù du giữa cuộc đời hư ảo
Tựa cánh thiêu thân lạc bóng đêm

Anh sẽ quay về sống tịnh tâm
Yêu em thề nguyện kiếp ăn năn
Bên thơ và nhạc, không mơ tưởng
Dị thảo, hoa thơm rộ cõi trần

Anh sẽ quay về chiu chắt nhau
Ngày ngày têm thắm miếng trầu cau
Chỉ riêng hai đứa cùng say hưởng
Hạnh phúc lương duyên đến bạc đầu

Anh sẽ quay về, yêu dấu ơi
Bởi anh đã hiểu, hiểu ra rồi
Không em, lẽ sống thành vô nghĩa
Vì nửa của anh - em đó thôi.

Việt Đường
(19/10/2005)

22 tháng 10, 2010

Tình Chỉ Riêng Em


Tình Chỉ Riêng Em

Anh hốt ánh trăng rụng giữa thềm
Đúc gương tình ái hiến dâng em
Ngày ngày lấy nó em soi bóng
Để nhớ về anh ở cõi riêng

Anh vớt ngàn sao lấp lánh trời
Đính xâu hy vọng những đêm trôi
Gởi em chuỗi hạt làm trang sức
Tô điểm dung nhan bước cuộc đời

Anh kết mây thành chiếc gối hoa
Lồng vào mộng mị thật kiêu sa
Dâng em kỷ vật nồng ưu ái
Ru giấc ngủ say đẹp mượt mà

Anh hứng sợi mưa rả rích dòng
Ủ bầu nhung nhớ với thương mong
Trao em dịu ngọt đêm thao thức
Quên nỗi cô đơn phận má hồng

Anh sẽ vì em mãi thủy chung
Dù ta chẳng được sánh duyên cùng
Dù đời tan hợp, nhiều dâu bể
Vẫn khắc tình nhau ở đáy lòng

Việt Đường
(21/10/2005)

Ươm Giấc Mơ Hoa

Ươm Giấc Mơ Hoa

Anh ươm mỗi hạt tương tư
Trong từng ý tưởng, ngôn từ trao em
Rồi mơ ... chữ bén thành duyên
Mang về dỗ giấc, ru đêm bớt dài

Ngày ngày lấy đó làm say
Rót thêm chén nhớ, rót đầy ly thương
Nhắp men tình chảy ngập hồn
Nhận chìm nỗi khát quay cuồng có nhau

Lạc trong dư mộng xanh xao
Người về nối bước nhịp cầu trăm năm
Chức-Ngưu vẹn nghĩa tơ tằm
Đẹp như đôi én dạo xuân trên cành

Cõi đời rộ ánh bình minh
Sau bao ngăn cách, ba sinh nổi chìm
Giữa rừng tang tóc lòng đêm
Nở hoa hạnh phúc êm đềm chân như

Việt Đường
(16/10/2005)

21 tháng 10, 2010

O Gái Huế

O Gái Huế

O nhỏ nhà ai xinh xắn quá
Mần răng cứ đứng ngó anh cười ?
Cho anh hỏi tuổi, tên o nhé
Ừ chỉ tò mò.. biết rứa thôi

Chiếc nón bài thơ o đội nắng
Ngày xưa Mạ cũng có đeo qua
Mạ anh người Huế như o rứa
Trước cũng làm Ba phải thẫn thờ

Ba Mạ quen nhau thuở học sinh
Thuở quê còn ngập bóng đao binh
Mạ từ Quảng Trị di cư tới
Ở đậu Sài Gòn nhà Bác anh

Gặp Mạ, sinh tình Ba mến thương
Bởi cùng một xóm lại chung trường
Ngày Ba nhập ngũ, Mạ buồn lắm
Năm tháng chờ trông giữa mỏi mòn

Nghỉ phép chiều nao trở lại nhà
Ba cười khen Mạ đẹp như hoa
Ôm Ba Mạ khóc vì sung sướng
Giây phút trùng phùng thật xót xa

Hôn lễ cử hành mấy bữa sau
Đôi đàng say đắm nghĩa trầu cau
Rồi Ba xa Mạ đi biền biệt
Anh dũng hy sinh nơi tuyến đầu

Anh kể o nghe chuyện đã qua
Tự răng ? Ừ hỉ, tự răng ta ?
Chắc vì trông dáng o đôn hậu
Giông giống Mạ anh, có thể là..

O nhỏ đài trang, khuê các ơi
Lòng anh đã trót thương ai rồi
Biết làm sao ngỏ bầu tâm sự
Cùng những ước mơ chuyện lứa đôi ?

Chân thiết anh xin gửi đến o
Nỗi niềm trang trải xuống dòng thơ
Ngày sau cá nước dù không đặng
Mãi giữ trong đời bóng dáng xưa

Việt Đường
(13/10/2005)

CÂU ĐỐI - ĐỘC GIẢ ĐỘC THIỆT



Kính thưa quý bạn vui câu đối,

Vừa nói truyện với chị NB, chị có kể là trong tờ báo Con Ong Texas có vế đối lại câu : "Cô Hồng cởi áo cô Hồng trần" bằng vế "Cậu Bạch vén quần cậu Bạch đái" xin ngài ngự phê thử coi sao. Thêm vào nữa câu đối về Cô Hồng dường như đã cạn ý nên LTĐQB tôi xin góp thêm vui với một vế xuất từng gây sôi nổi trên tờ MÁI ẤM GIA ĐÌNH của nữ luật sư NGUYỄN THỊ HỒNG DIỆP. Cuộc thi vui này nhờ cụ ĐÀO HỮU DƯƠNG, một cuốn tự điển sống đứng ra làm người chấm giải :

XUẤT : ĐỘC GIẢ ĐỘC THIỆT
ĐỐI 1 : HÀNH QUÂN HÀNH DÂN (giải nhứt)
ĐỐI 2 : ĂN MÀY ĂN TAO (giải nhì)

Vì trong xứ mù tên chột làm vua, hai giải trúng đó lại do cùng một người ngáp ruồi được cả. Có lẽ tại hồi đó ít người dự thi vui nên anh chàng kia ngáp được con ruồi bự. Có một vị nữ lưu đối là THÁNH HIỀN THÁNH DỮ và NHỨT ĐỊNH LÀ CÂU CỦA CÔ ĐÓ HAY HƠN vì cô là đệ tử đích danh của thầy Thanh Lãng ở Văn Khoa và đe là sẽ tìm cho ra nguyên nhân vì đâu cụ Đào Hữu Dương tư vị hai câu trúng giải. Cho tới lúc nhà văn Nguyễn Khánh Do vạch cho cô rõ là câu của cô thất luật bằng trắc cô mới chịu im.

Đưa giai thoại này lên chỉ cốt mua vui, Lạc Thủy tôi không có ý gì khác xin quý bạn cùng thử họa cho vui

Trân trọng
LTĐQB


Kính góp vui :

XUẤT : ĐỘC GIẢ ĐỘC THIỆT ! [Khuyết Danh]
ĐỐI : CƯƠNG THƯỜNG CƯƠNG GHÊ ! [Việt Đường (10/10/2005)]


Anh Việt Đường mến,

Từ hồi biết câu "Độc Giả, Độc Thiệt" tử đối cách đây mấy chục năm, từ trước 75 kìa thì đây là lần đầu tiên tôi thấy câu "Cương Thường, Cương Ghê" của anh tương đối gần chỉnh nhất ! Khâm phục ! Chắc bác TQ chi cũng có lời khen !

Thân,
Hoàng

Từ Xa Em

Từ Xa Em

 Từ xa em, đời mịt mù, trống vắng
Hoa ngậm ngùi, nắng nhỏ lệ trong mưa
Ngày trầm ngâm, đêm chong mắt thẫn thờ
Đàn lạc phách, nhạc thở dài não nuột

Từ xa em, đời gió mây heo hút
Núi nghẹn ngào, biển trăn trở, bâng khuâng
Vũ trụ xoay vần ray rứt, bẽ bàng
Trần thế đắm giấc hỗn mang, bi thiết

Từ xa em, đời ngổn ngang thương tiếc
Ngón tay vàng khói thuốc đắng nhớ nhung
Lòng cố quên bao kỷ niệm say nồng
Những thao thức chỉ đôi mình thấu rõ

Từ xa em, anh với thơ nức nở
Con chữ buồn xào xạc giấc tương tư
Mưa lòng rơi mỗi giây phút đợi chờ
Dư âm đọng giữa muôn trùng tiếc nuối

Việt Đường
(07/10/2005)

Tiếng Hát Trong Đêm

Tiếng Hát Trong Đêm

Đêm nghe khúc hát vọng bên trời
Như gởi như trao những nỗi đời
Cung nhạc não nùng gây quyến luyến
Lời ca ai oán khiến bồi hồi
Trăng chao bóng rũ dường xao xuyến
Lá cựa mình thu vẻ ngậm ngùi
Thả nụ hôn nồng nương cánh gió
Đến em ưu ái tiếng lòng tôi

Việt Đường
(30/09/2005)

20 tháng 10, 2010

Katrina

Katrina
(Thay cho những lời chia xẻ - Kính tặng quý đồng hương, bạn hữu, thi nhân .. đang trong cảnh hoạn nạn sau cơn bão tàn khốc vừa qua)

Katrina, một cái tên thật đẹp
Nghe du dương mà hung hãn vô ngần
Em đã cướp đi bao sinh mạng người dân
Trong số đó có đồng hương tôi, da vàng, máu đỏ ?

Katrina, cái tên em nhẹ nhàng như hơi thở
Nhưng là hơi thở tử thần, đầy tà khí, yêu ma
Em đã hủy đi bao vườn tược, cửa nhà
Gia tài, xương máu của bao đời gầy dựng ?

Mississippi tiêu điều, điêu đứng
New Orleans tang tóc, đau thương
Xác người và vật nằm lăn lóc trên đường
Trôi sóng nước như những thân cây mục nát

Người còn sống lại thêm lần lưu lạc
Vỡ tổ, tan đàn, bồng bế nhau đi
Gào thét, khóc than trên bờ lũ, con đê
Thành thị hoang tàn, sông ngòi vẩn đục

Ôi những mảnh đời trầm luân, khổ nhục
Da trắng, đen, vàng cùng cảnh ngộ như nhau
"Một con ngựa đau, bỏ cỏ cả tàu"
Người xưa nói, nói giùm tôi, giùm bạn

Ai trong chúng ta đã không lần lâm nạn
Bởi chiến chinh, bởi đói khát, thiên tai ...
Ai trong chúng ta không chua xót, thở dài
Khi chứng kiến cuốn phim đời tan tác

Dòng biển người ngày mỗi ngày ào ạt
Dắt díu qua các vùng đất cận bang
Lệ ướt mi, lòng trăm mối ngổn ngang
Nương nhờ sống bên thân bằng, quyến thuộc

Những tổ chức, hội đoàn, muôn như một
Mở vòng tay nâng đỡ kẻ khốn cùng
Giúp miếng ăn, thức uống, chốn ngã lưng
Dốc công sức, tiền tài đi cứu trợ

Thảm cảnh ấy gợi bàng hoàng nỗi nhớ
Về tháng Tư khốc liệt buổi lưu vong
Đùm đế nhau giữa khói lửa mịt mùng
Người bỏ của, bỏ quê hương tìm sống ...

Sau ách nước đến tai trời táng đởm
Những nạn nhân hầu như trắng đôi tay
Nỗi đau thương hằn trên những hình hài
Trên khoé mắt, trên bờ vai run rẩy

Katrina, xin em, đừng trở lại
Đừng gieo thêm những cay đắng, oan khiên
Để bình minh được trỗi dậy sau đêm
Và sự sống bừng đâm chồi kết trái ..

Việt Đường
(27/09/2005)