Đời
Đời là vực thẳm, non cao
Đắng cay trùng điệp, ngọt ngào mênh mang
Khi địa ngục, lúc thiên đàng
Lối đi khúc khuỷu, bạt ngàn bể dâu
Bấp bênh như một con tàu
Trôi dòng thiên mệnh nông sâu khó lường
Việt Đường
(24/02/2006)
Nợ duyên
Tơ hồng buộc kiếp con người
Trăm năm/một khắc lứa đôi cuộc trần
Căn nguyên vạn mối đa đoan
Thắm nồng mấy độ, bẽ bàng lắm khi
Nhân sinh trong cõi đi về
Có ai thấu triệt nan đề nợ duyên ?
Việt Đường
(26/02/2006)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét