Đã hơn một lần em nghĩ
Không anh trời đất u buồn
Cũng hơn vài lần em nghĩ
Tình này như giọt lệ tuôn
Vắng anh đường về hiu quạnh
Mưa chan lối cỏ nhạt nhòa
Giữa chiều lạc loài đơn lạnh
Thân gầy rét mướt co ro
Ngẩn ngơ nhìn đời xuôi ngược
Tên em người đã quên rồi
Còn đâu lối mòn em bước
Cho ngày tháng cũ dần trôi
Đã hơn một lần em nghĩ
Anh xa ngàn dặm mù khơi
Ngóng trông bao ngày cũng chỉ
Hắt hiu tiếng gió nghẹn lời
Yên Hà
Dối Lòng
Quay lưng dặn lòng thôi nghĩ
Lời ai gởi gió ngân buồn
Ra đi nhủ lòng thôi nghĩ
Tình ai như thác tràn tuôn
Xa nhau mới nghe cô quạnh
Chiều sương tím đẫm rơi nhòa
Lối giăng mịt mù tuyết lạnh
Trùng trùng nghi hoặc rủi ro
Lại băng đồi cao dốc ngược
Mơ đan hình bóng ai rồi
Nẻo về dập dồn chân bước
Giữa dòng mây nước lặng trôi
Quay lưng dặn lòng thôi nghĩ
Đâu ngờ nhớ tự ngàn khơi
Ùa về bềnh bồng tơ chỉ
Trói ta nhức nhối vạn lời
Việt Đường
(30/01/2012)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét