Mấy chục năm qua ở xứ người
Đi làm vất vả khó mà tươi
Tiền lương ít ỏi tâm buồn một
Đất mẹ xa xăm trí khổ mười
Gối mỏi chân chồn đâu dám trách
Thân già sức yếu cũng đành bươi
Đông tàn tết đến xuân chưa nhỉ
Lắm việc oan khiên vẫn rán cười
Vĩnh Thành
Xuân Xứ Người
Lưu vong từ độ sống quê người
Khổ nhọc đi kèm với tốt tươi
Nhớ bố thương me sầu tính vạn
Quen anh biết chị quý so mười
Xuân về chúc tụng dòng thơ chảy
Tết đến reo hò ngọn bút bươi
Giấu cảnh nhà trơ hoa quả thiếu
Sang thăm bạn khó nở môi cười
Việt Đường
(13/01/2012)
Tị nạn đem thân gửi nước người
Xuân về thử hỏi có gì tươi ?
Hòa cùng kẻ lạ buồn coi một
Chịu đựng người dưng bực gấp mười
Dẫu bị oan hoài đâu nỡ trách
Tuy từng bị ức cũng kiêng bươi
Giữ gìn quốc sỉ cho nguyên vẹn
Nhịn nhục cho qua miệng mỉm cười
LTĐQB
Từ độ ra đi tạm xứ người
Buồn nhiều thì có có chi tươi
Xác thân mòn mỏi âu là một
Tâm trí sầu dâng chắc tới mười
Còn sống còn ăn còn phải kiếm
Ham giàu ham phú mới ham bươi!!
Bao giờ xuân đến trên quê Mẹ
Đất Nước tự do, hể hả cười!
Tha Nhân kính họa
0 nhận xét:
Đăng nhận xét