Những Chặng Bước Đời Người
Thời bé dại, tâm hồn ta trong trắng
Ít lo âu và suy nghĩ chuyện đời
Thích nói cười, ăn ngủ hoặc vui chơi
Hờn giận đã rồi quên đi mau chóng
Khi đủ lớn, con người ta lại bỗng
Biết trầm ngâm, biết toan tính, mơ màng
Biết u sầu, biết sợ hãi, hoang mang
Biết thù ghét, biết yêu đương bồng bột
Và cứ thế, âm thầm từng bước một
Ta đua chen, ta biến đổi không ngừng
Ta đang cười rồi bật khóc rưng rưng
Ta hiền hậu rồi dữ dằn trở mặt
Và ta bước theo số phần sắp đặt
Khi lên cao, lúc xuống thấp không ngờ
Khi sang giàu, lúc nghèo túng xác xơ
Khi mạnh khỏe, lúc ho hen, bệnh tật
Và một buổi trên đường đời dẫn dắt
Ta nhìn ta chợt cảm thấy già đi
Ta buồn xo ngồi nuối tiếc xuân thì
Nhưng xuân đã rời xa ta vĩnh viễn
Ta chạnh hiểu đời là trăm biến chuyển
Đâu yên bình như mặt nước hồ thu
Đâu nhẹ buông như trăng tỏ, mây mù
Đâu bất diệt như núi đồi, gió cát
Đời vĩnh cửu là thăng trầm, đen bạc
Và con người là vật thể nhỏ nhoi
Nhấp nhô theo sóng nước của dòng đời
Trôi xa mãi rồi một ngày mất biệt
Ta trả lại bao ước ao, tha thiết
Những muộn phiền, hạnh phúc lẫn đam mê
Cõi hồng hoang lặng lẽ thả bay về
Và yên nghỉ kiếp phù du tiền định!
Việt Đường
(21/07/2022)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét