Trở Về Nhặt Những Phần Đời Hoang Phế
Trở về nhặt những phần đời rơi rụng
Của một thời hoang phế đã xa xôi
Giọt lệ nóng nhạt nhoà sâu mắt trũng
Nghe trùng trùng xao xuyến ướt vành môi
Ừ, ta đó của những ngày quay quắt
Nhớ thương nhau nên chẳng thẹn viết lời
Thơ chảy xiết, tình miệt mài đuổi bắt
Để được gì ngoài cay đắng trùng khơi ?
Người chưa nói những lời yêu, thệ ước
Ta thiêu thân sao cứ mãi đâm đầu ?
Người giả dối hay ta khờ, dại dột
Mà thiên thu sao cứ mãi vì nhau ?
Trở về nhặt những phần đời vụn vỡ
Vùi huyệt mồ, khắc bia đá lãng quên
Nghe trong gió tiếng lòng ai nức nở
Khúc từ ly trôi cung bậc ưu phiền
Việt Đường
(16/12/2004)
Trở về nhặt những phần đời rơi rụng
Của một thời hoang phế đã xa xôi
Giọt lệ nóng nhạt nhoà sâu mắt trũng
Nghe trùng trùng xao xuyến ướt vành môi
Ừ, ta đó của những ngày quay quắt
Nhớ thương nhau nên chẳng thẹn viết lời
Thơ chảy xiết, tình miệt mài đuổi bắt
Để được gì ngoài cay đắng trùng khơi ?
Người chưa nói những lời yêu, thệ ước
Ta thiêu thân sao cứ mãi đâm đầu ?
Người giả dối hay ta khờ, dại dột
Mà thiên thu sao cứ mãi vì nhau ?
Trở về nhặt những phần đời vụn vỡ
Vùi huyệt mồ, khắc bia đá lãng quên
Nghe trong gió tiếng lòng ai nức nở
Khúc từ ly trôi cung bậc ưu phiền
Việt Đường
(16/12/2004)