Ta trốn chạy cuộc tình vô vọng
Gác bút nghiên, dỗ giấc lãng quên
Dìm ngọn lửa tơ duyên cháy bỏng
Nhủ với lòng ngoan nhé tịnh yên
Mà vẫn nhớ vẫn thương da diết
Nhưng vẫn mơ vẫn mộng ngút ngàn
Giữa ngày nắng, đêm mưa chảy xiết
Vẫn trùng trùng hình bóng giai nhân
Thế mới biết tình càng lẩn tránh
Lưới vấn vương, khắc khoải càng vây
Hồn ao ước bềnh bồng chắp cánh
Vườn ái ân xưa lượn tung bay
Lại dọ dẫm đường về khúc khuỷu
Những lối mòn, vách đá chông chênh
Ôm vết nhức tâm chưa lành sẹo
Trực diện đời sâu thẳm, vô minh
Việt Đường
(18/08/2006)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét