Lá Rụng Về Cội
Lá biếc thương thay sớm bỏ rừng
Em lìa để lại tủi sầu rưng
Cô thân vợ khóc lời khôn cạn
Lẻ gối con đau tiếng chẳng ngừng
Tiếc thuở êm đềm hiên sánh bước
Ôn ngày trắc trở vách chen lưng
Hồn xuôi Cực Lạc an nhiên nhé
Mặc Tết trần gian rộn rã mừng
Việt Đường
0 nhận xét:
Đăng nhận xét