18 tháng 12, 2021

Chiều Tháng Chạp Nhớ Người Xưa


Chiều Tháng Chạp Nhớ Người Xưa
 
Tháng Chạp đến cũng mau ghê em nhỉ 
Nắng thôi vàng trên những lũng đồi cao
Mưa lâm râm và gió thổi xạc xào
Càng khơi nhớ dư âm ngày tháng cũ 

Còn trong anh bao luyến lưu chưa ngủ
Giáng Sinh nào hai đứa cận kề nhau
Dưới cành thông rực rỡ đẹp muôn màu
Cầu Thiên Chúa cho mình luôn khắng khít 

Nhìn lũ trẻ vui đùa cười tíu tít
Má em hồng như chợt nghĩ điều chi
Anh run run đâu biết nói năng gì
Tình muốn ngỏ nhưng lời yêu còn ngại 

Rồi vận nước đẩy đưa mình xa mãi
Anh ra khơi xuôi biền biệt không về
Để lại em mòn mỏi chốn sơn khê
Ôm hình bóng người xưa trong tiếc nuối 

Nào ai biết đó lại là lần cuối
Cuộc từ ly nghe chua xót, nghẹn ngào
Nụ hôn đầu chưa được một lần trao
Đã vĩnh viễn chia xa đời hai ngõ 

Em ngã bệnh và ra đi từ độ
Nhận hung tin, anh chết sững đau lòng
Như khung trời vừa trút xuống bão giông
Gây xơ xác, hoang tàn muôn trần thế.. 

Và cứ mỗi Giáng Sinh về đón lễ
Ngó cành thông giăng lộng lẫy trên đường
Anh mủi lòng lại nhớ đến người thương
Thời dấu ái bên nhau từng kề cận 

Chiều tháng Chạp đông người sao quạnh vắng
Vắng mắt ai trìu mến liếc anh cười
Vắng hình hài thân thuộc, vắng bờ môi
Và vắng cả mùi hương bay chân tóc 

Chiều Tháng Chạp, con chim buồn bật khóc
Tiếng vọng vang tựa chuông đổ hồi xa
Cho tâm tư bao lữ khách xa nhà
Thêm âm ỉ nỗi hoài hương sâu kín 

Chiều Tháng Chạp, bóng tà huy bịn rịn
Nửa muốn trôi, nửa lại muốn dừng chân
Như cảm thông niềm đau đớn vô ngần
Tình dang dở rụng thành thơ cay đắng.. 

Việt Đường
(18/12/2021)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét