Le temps perdu
(Premier prix du Concours de Poésie 2008 des Cours de Civilisation Française de la Sorbonne)
Si j’étais encore jeune et dure
Je retournerais à mon cher village
Où la terre fertile a été ruinée par des orages
Sans que les gens jamais ne se sentent abattus
Si ma mère ...encore... m’y attendait
Je tiendrais ses mains tellement tendres et maigres
Son large sourire épanouirait son visage saint
Ce serait dans ses bras que je m’endormirais
Si mes petites amies me revoyaient
Nous bondirions, nous crierions, nous pleurerions
Notre amitié d’enfance est si profonde
Alors ce serait des plaisanteries sans fin qu’on se raconterait
Si je pouvais retrouver mon ancien amour
Ce serait sans doute sa voix que j’écouterais
Je songe à lui dire mille et mille regrets
Mon ambition, ma déception, ma bêtise et quoi encore
Mon amour
Si je m’apercevais que la vie était compliquée
La solitude, la douleur, la dépression, la frustration
Mais aussi la réussite, le bonheur, la passion, la consolation
J’accepterais tout...
Oh, mes pertes et ma destinée !
Rose HUONG
Thời Gian Đánh Mất
(Giải nhất cuộc "Thi Thơ 2008" của Khối Giảng Dạy Văn Hoá Pháp, đại học La Sorbonne)
Nếu còn trẻ tuổi, sức bền dai
Trở lại thăm làng yêu dấu ngay
Mảnh đất phì nhiêu, càn bão tố
Chưa lần mỏi gối hoặc chùn tay
Nếu mẹ còn kia đứng ngóng chờ
Tay gầy mềm mại nắm con thơ
Nụ cười thánh thiện bừng soi sáng
Sẽ áp tay ai ngủ giấc khờ
Bạn hữu như mà gặp lại tôi
Khóc la, nhảy cẫng ắt liên hồi
Tình thời tấm bé bao la quá
Chuyện tếu hàn huyên chẳng dứt thôi
Tình xưa nếu gặp buổi em về
Giọng nói chàng xin được lắng nghe
Sẽ ngỏ hằng bao lời nuối tiếc
Chán chường, vọng ước lẫn.. đam mê
Nếu biết đời là chuỗi khó khăn
Buồn đau, cô quạnh nối muôn vàn
Thành công, hạnh phúc, tình, an ủi...
Hứng chịu em xin lãnh số phần !
Việt Đường phỏng dịch
(21/08/2009)
(Xin cám ơn nhà thơ Lạc Thủy Đỗ Quý Bái đã gởi riêng cho Việt Đường đọc bài thơ tiếng Pháp này và đã tạo cho Việt Đường nguồn cảm hứng để dịch thơ)
Thái-Dương Thành, AUG-24-09
Thấy bài thơ hay, dù dốt Pháp ngữ, cũng cố theo gót Hầu-tước gia Việt-Đường. Xin miễn khen chê.
THỜI-GIAN MẤT-MÁT
Giá tôi còn trẻ vẫn còn cương,
Về viếng thôn làng bao luyến thương.
Nơi đất phì-nhiêu dâu bể phá,
Cũng không ngăn được gót tha hương.
Giá mẫu thân còn ngóng đợi con,
Cầm mân tay mẹ ngón gầy mòn.
Mặt ngời hớn-hở môi tươi nụ,
Ước giữa tay me thiếp ngủ ngon.
Giá bạn trẻ thơ gặp lại nhau,
Ôm chầm, vui hét, lệ mừng trào.
Tình thời ấu-trĩ ôi sâu đậm,
Đoạn cợt, đùa, trêu, bất tận câu.
Giá khơi tìm lại yêu-đương xưa,
Chắc-chắn say nghe giọng thiết-tha.
Và thổ-lộ lòng muôn hối tiếc,
Đam-mê, chê-chán dại khờ qua.
Giá nhận-thức đời lắm rối-ren,
Cô-đơn, thất-vọng, khổ, ưu-phiền.
May tình, hạnh-phúc, thành-công đạt.
Mất-mát ... nhận rồi số mệnh riêng.
TDT, AUG-24-09
Ngô-Phủ
Cám ơn anh VĐ đã post bài "Le temps perdu" của ROSE Huong thật là hay, cảm động cho thấy hỗn hợp giữa sự tiếc nuối, lưu luyến, ước ao qua cách dùng au conditionnel của tác giả thật là sâu sắc. Và cám ơn anh cho tụi em đọc bài cảm tác "Thời Gian Đánh Mất" của anh và "THỜI-GIAN MẤT-MÁT" của thi hữu Ngô-Phủ cũng tràn đầy cảm xúc và thật sát nghĩa ...
Mỹ Linh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét