Từ dạo mình xa nhau
Từ dạo mình xa nhau
Mây không còn qua ngõ
Hạ rơi mùa xanh xao
Lá vàng phai lối nhỏ
Từ dạo người ra đi
Cõi lòng em biển động
Giọt lệ ngày phân ly
Vỡ trào theo ngọn sóng
Rồi trời đông giá băng
Em sợ chiều khói phủ
Giật mình nghe bước chân
Ngỡ anh về chốn cũ
Từng đêm từng đêm mơ
Tiếc thương tình vụng dại
Kỷ niệm còn vần thơ
Giữa đời hiu hắt chảy
Yên Hà
Nhớ những lúc gần nhau
Nhớ những lúc gần nhau
Anh dìu em bước ngõ
Gió chiều quyện lao xao
Nồng nàn say mắt nhỏ
Từ kẻ ở người đi
Lối xưa dường bất động
Hàng cây sầu lâm ly
Dã tràng thôi đuổi sóng
Khuya ngước nhìn sao băng
Nghe hoang tàn phế phủ
Thấy hồn mình lê chân
Tìm dáng hình năm cũ
Dù biết chỉ là mơ
Nhưng sao hoài ngây dại
Nhớ người mượn dòng thơ
Bẽ bàng niềm riêng chảy
Việt Đường
(06/10/2009)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét