Bởi Lẽ...
Bởi lẽ lòng mình đã quá yêu
Cho nên tưởng sáng với mơ chiều
Về đâu cũng nhớ người bên ấy
Tấc dạ in hằn nỗi trớ trêu
Bởi lẽ lòng mình đã quá thương
Cho nên hận ứa tháng năm trường
Thơ gieo nức nở lời vô vọng
Ý gửi nồng nàn suốt mấy chương
Bởi lẽ lòng mình đã quá si
Cho nên cõi mộng vẫn xanh rì
Trăm năm Nguyệt Lão hằng ôm ấp
Vóc liễu người tình dệt áng thi
Bởi lẽ đời này đã lỡ duyên
Cho nên cuộc sống nhuộm đen tuyền
Thuyền mang hạnh phúc rời xa bến
Lạc giữa muôn trùng sóng ngả nghiêng
Việt Đường
(23/02/2009)
Có lẽ..
Cứ ngóng trông hoài một tiếng yêu
Ngày trôi tắt nắng đẫm sương chiều
Suy tư đối bóng từng đêm xuống
Trách móc trời già mãi ghẹo trêu
Cứ ngóng trông hoài một tiếng thương
Ngổn ngang mộng vẽ suốt canh trường
Mưa sầu rả rích ngoài song tạt
Sách viết nhạt nhòa đứt đoạn chương
Cứ ngóng trông hoài một tiếng si
Cho sông nối biển hát rầm rì
Xa nhau nửa phút hồn đơn lạnh
Mặn đắng tuôn dòng ướt cánh thi
Có lẽ đôi mình chẳng nợ duyên
Như trăng khuất núi những đêm tuyền
Đìu hiu rũ bóng trầm nhung nhớ
Giữa sóng thiên hà chụp ngửa nghiêng
Yên Hà
Hãy Giữ
Hãy giữ trong nhau một chút yêu
Đi cùng với bóng cuối đường chiều
Dù cho có xuống ghềnh lên thác
Vẫn cứ ôm ghì mặc sóng trêu
Hãy giữ trong nhau nỗi nhớ thương
Phòng khi lúc thức trắng canh trường
Chong đèn lấy bút tô hy vọng
Viết đậm tên người cả vạn chương
Hãy trải trong hồn thảm cỏ si
Ta ngồi đón mộng ước xanh rì
Hoa môi hé nụ tình e ấp
Suối nhạc ru trầm bổng khúc thi
Cứ tưởng rằng mình có nợ duyên
Tình yêu thần thánh hoá tinh tuyền
Nào ngờ bão tố uà vào bến
Xô ngã lâu đài trên bãi nghiêng
Như Ly
25-02-2009
0 nhận xét:
Đăng nhận xét